Chương 14

“Cũng mong là vậy.” Lão phu nhân thở dài.

“Bên chỗ ba vị phu nhân nên xử trí thế nào? Còn có Tề đại thái thái, Duy đại thái thái, Như cô nãi nãi dạo gần đây đều rất ít ghé qua đây.”

Tề đại thái thái, Duy đại thái thái, Như cô nãi nãi đều là nữ thân quyến nhánh bên của Trần gia, họ cũng coi như có chút thể diện trong Trần phủ, nếu không họ cũng sẽ không thể ung dung liên tục tới tới lui lui ở Trần gia được.

“Những người khác thì không nói, nô tỳ sợ rằng trong lòng đại phu nhân không vui.” Dư ma ma lại nói.

Mặt lão phu nhân tối sầm lại, sao bà ta không nghĩ tới điều Dư ma ma nghĩ đến được chứ.

Trần gia là một đại gia tộc ở Giang Tây, thi thư truyền gia, trong họ có không ít người làm quan.

Chi của Trần lão thái gia ban đầu vốn chỉ là một chi bên của gia tộc Trần Thị, nhưng vì có một nội các thủ phụ nên địa vị trong gia tộc cũng khác. Trần thủ phụ có bốn quý tử, cả bốn người đều là Tiến sĩ.

Trưởng tử Trần Bình Văn là Tiến sĩ năm Kiến Võ thứ mười với chức lễ bộ thị lang. Thứ tử Trần Bình Vũ được coi là người ít tham vọng nhất trong bốn huynh đệ, chỉ có một công danh cử nhân, không ngờ sau khi Thái tử phi được gả vào Đông Cung, hắn hưởng đặc ân của nữ nhi mà được thăng làm tán quan ngũ phẩm. Tam tử Trần Bình Chương là con của thứ thϊếp được ghi dưới danh nghĩa của lão phu nhân, là Tiến sĩ năm Kiến Võ thứ mười tám, hiện nay đảm nhận nhiệm vụ tham chính ở Sơn Tây. Tứ tử cũng là ấu tử của Trần Các lão, mới chỉ hai mươi lăm tuổi, không những đã thuận lợi vượt qua kỳ thi Tiến sĩ, mà còn là Thứ cát sĩ, hiện đang ở Hàn Lâm Viện.

Vậy nên nói trên dưới Trần gia đều thanh cao và tôn quý quả thật không sai chút nào.

Năm đó Phó hoàng hậu vì đánh giá cao lòng trung thành của Trần Các lão với hoàng gia suốt hai triều đại nên mới để Thái tử cầu thân với nữ nhi của Trần gia, bà ta cũng vừa ý Trần gia là gia tộc thanh quý qua nhiều thế hệ, luôn giữ địa vị đầu bảng trong tầng lớp quan lại.

Theo lẽ mà nói, Trần Bình Văn là trưởng tử của Trần gia, Trần Các lão đã sáu mươi tuổi, chẳng mấy năm nữa là sẽ về hưu, lúc đó đương nhiên Trần Bình Văn sẽ đi lên, đáng lý sẽ do đại phòng tuyển chọn nữ nhi đến tuổi. Nhưng đích trưởng nữ, đích thứ nữ của đại phòng hết người này đến người kia đều đã xuất giá, đích ấu nữ mới chỉ mười ba tuổi, mà Thái tử thì đã đến tuổi hai mươi, cho nên độ tuổi của hai bên không thích hợp.



Còn các thứ nữ đủ tuổi thì sao có thể đem thứ nữ sánh đôi với Thái tử được.

Thất cô nương của nhị phòng từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dạy, dung mạo lẫn tài đức đều xuất sắc, thêm nữa nhị phòng là người có tiền đồ kém cỏi nhất trong bốn phòng. Là bậc phụ thân phụ mẫu, Trần thủ phụ và Trần lão phu nhân không tránh được việc có chút không công bằng, xem xét nhiều lý do, cuối cùng quyết định chọn nữ nhi của nhị phòng.

Nghiêm túc mà nói, nhị phòng được thơm lây tiếng tăm của đại phòng, nếu không phải đại phòng nhượng bộ vì băn khoăn tuổi của cửu cô nương còn quá nhỏ, gả qua bên đó cũng không có cách nào hạ sinh được hoàng tử thì sao có thể đến lượt thất cô nương.

Ban đầu đại phu nhân không hài lòng với chuyện này nên mặc dù lần này đại phu nhân không nói thẳng ra, nhưng bà ta đã đưa một chất nữ bên nhà mẫu thân của mình ở lại Trần phủ một thời gian ngắn. Ý tứ không thể rõ ràng hơn, bà ta muốn đưa chắt nữ đến hợp tác với Thái tử phi.

Lão phu nhân có thể từ chối tam phòng, tứ phòng, thậm chí các nãi nãi thái thái của chi bên, nhưng bà ta không thể làm ngơ nguyện vọng của đại phu nhân, nếu không thì mối quan hệ phu mẫu tức phụ sẽ không ổn. Hơn nữa, sau này Thái tử phi còn phải dựa vào sự nâng đỡ của bá phụ.

“Ý của ngươi là gì?”

Dư ma ma cung kính nói: “Nô tỳ nào dám có ý gì, chẳng qua nô tỳ muốn nhắc nhở lão phu nhân, tránh việc giữa người và đại phu nhân xảy ra những điều không hay. Tuy nhiên, nô tỳ nghĩ rằng dù sao cũng phải tốn một khoản tiền, tặng một món hay hai món quà thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, việc này cũng không gây hiềm khích gì cho tình cảm giữa hai vị phu nhân. Về việc có phúc phần hay không thì còn phải xem vận may của bản thân.”

Lão phu nhân không nói gì, hiển nhiên bà ta đang trầm tư suy nghĩ. Một lúc lâu sau, bà ta mới thở dài, mở mắt nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Dư ma ma đứng phía sau lộ ra vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.

Buổi tối, Dư ma ma hầu hạ cho đến khi lão phu nhân đã ngủ thì rời khỏi Vinh An Đường. Mặc dù ở bên cạnh săn sóc cho lão phu nhân, nhưng bà ta có phu quân và nhi tử, vậy nên mỗi ngày sau khi làm xong việc bà ta đều rời phủ về nhà. Tuy nhiên nhà của bà ta ở ngay phía sau Trần phủ, những hạ nhân trong Trần gia cũng đều ở đây, nó cách Trần phủ đúng một con ngõ, chỉ cần đi ra bằng cửa sau là được.