Chương 3.2: Nàng Có Tướng Vượng Phu

Tiêu Cẩm Ngôn cầm đĩa dâu tây, sau đó mới rời đi.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Thẩm Sơ Vi một mực cúi đầu, tận đến khi nhìn không thấy đôi giày màu trắng kia nữa mới ngẩng đầu lên.

Xuân Hỉ tới dìu nàng.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Sơ Vi đưa tay muốn lấy dâu tây, kết quả sờ vào khoảng không, nghiêng đầu nhìn một cái, chỗ nào còn có dâu tây, ngay cả chiếc đĩa cũng không thấy đâu.

Ngoài Tiêu Cẩm Ngôn thì còn có thể là ai?

Thẩm Sơ Vi có chút tức giận, hô cả tên lẫn họ: “Tiêu Cẩm Ngôn, ngươi đây rõ ràng là đến ăn cướp!”

Xuân Hỉ bị dọa sợ, vội vàng bịt cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của Thẩm Sơ Vi, “Tiểu chủ, không thể gọi thẳng tên húy của thái tử điện hạ, sẽ mang tội bất kính.”

Thẩm Sơ Vi kéo tay Xuân Hỉ xuống, ủy khuất nói, “Dâu tây ta chỉ mới ăn một quả, hắn tốt xấu gì cũng nên lưu lại cho ta hai quả chứ!”

“Tiểu chủ, đây là chuyện tốt a, thái tử nếu cao hứng, sủng ái không phải liền tới sao?” Xuân Hỉ lại bắt đầu mường tượng về tương lai tốt đẹp phía trước.

“... Còn không bằng ăn thêm mấy quả dâu tây đây.”

Cùng một đám nữ nhân tranh sủng?

Nếu có thời gian, không bằng ăn thêm mấy quả dâu tây, đỡ thèm lại no bụng.

...

Ra khỏi Tích Vân Các, Tiêu Cẩm Ngôn hỏi Lục Chiêu Diễn: “Nhìn ra vấn đề gì không?”

“Hồi thái tử điện hạ, tướng tùy tâm sinh, Thẩm phụng nghi tướng mạo phú quý, có vượng phu chi tướng.”

Tiêu Cẩm Ngôn cười nhạo một tiếng: “Nàng vượng phu? Bổn cung thật không nhìn ra.”

Lục Chiêu Diễn nói, “Điện hạ, vi thần cũng là từ tướng mạo mà xem, tuyệt không nói ngoa.”

Tiêu Cẩm Ngôn không muốn xoắn xuýt ở vấn đề vượng phu không vượng phu này, “Vậy tại sao thuật đọc tâm của bổn cung lại vô dụng với nàng?”

Lục Chiêu Diễn suy nghĩ một chút, nói, “Sau khi bị rơi xuống nước, Thẩm phụng nghi giống như đã được tái sinh, cho nên thuật đọc tâm của điện hạ mất linh.”

Ý tứ chính là Thẩm phụng nghi đã không phải là Thẩm phụng nghi lúc trước.

Mượn xác hoàn hồn sao?

“Vậy ngươi có biện pháp nào không?” Tiêu Cẩm Ngôn thực nóng lòng muốn biết Thẩm Sơ Vi hiện tại đang suy nghĩ cái gì? Nàng lại là ai? Có mục đích gì?

Lục Chiêu Diễn nói, “Điện hạ lo lắng có kẻ cố ý bày trò?”

Tiêu Cẩm Ngôn nhắc nhở, “Ngươi quên Trần lương viện?”

Nhắc tới Trần lương viện, Lục Chiêu Diễn vì Tiêu Cẩm Ngôn lau mồ hôi.

Nếu không có thuật đọc tâm, Tiêu Cẩm Ngôn cũng sẽ không biết nữ nhân tài giỏi, dịu dàng động lòng người, một bộ không tranh quyền thế như vậy lại là quân cờ mà tam hoàng tử cài cắm ở bên cạnh hắn, thiếu chút đã hại hắn không làm được thái tử.

Lục Chiêu Diễn nói, “Điện hạ, vi thần cần sinh thần bát tự của Thẩm phụng nghi để chế bùa.”

Tiêu Cẩm Ngôn như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, “Không phải chỉ là sinh thần bát tự? Cái này đơn giản.”

Hắn nhìn quả dâu tây trong tay mình, nhớ đến bộ dáng vui vẻ của Thẩm Sơ Vi lúc ăn, ngón tay thon dài cầm lấy một quả đưa đến bên miệng cắn một cái, tươi mát mọng nước, trong ngọt lại lẫn chút chua, mùi vị không tệ.

Lưu công công đã đi theo thái tử điện hạ từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên trông thấy thái tử điện hạ “cướp” đồ ăn của một nữ nhân.

...

Tiêu Cẩm Ngôn không có lừa nàng, Ngự Thiện Phòng thật sự đã đưa tới hai cân thịt bò, hai cân thịt dê, mười phần tươi sống.

Thẩm Sơ Vi vui vẻ, từ trong không gian lấy ra nồi đun nước, mỡ bò, nước cốt lẩu, nước chấm...

Tay cầm dao phay, nàng tự mình động thủ cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ.

Xuân Hỉ ra sân hái một ít rau đi rửa sạch, phân biệt có xà lách, nấm kim châm, cải bó xôi các loại.

Trong nồi, nước sôi sùng sục.

Thẩm Sơ Vi cầm đũa gắp thịt bò chấm vào nước sốt, đưa đến bên miệng thổi hai lần rồi háo hức bỏ vào trong miệng bắt đầu ăn.

“Thật cay, sảng khoái.”

Lần đầu tiên Xuân Hỉ ăn lẩu, cũng cay đến không nhịn được, nàng cầm khăn tay lau nước mũi, “Tiểu chủ, trên đời này sao lại có món ăn ngon như vậy?”

Thẩm Sơ Vi vừa ăn vừa đắc ý nói: “Đây đã là gì? Lần sau chúng ta ăn thịt nướng, cá nướng.”

Thẩm Sơ Vi âm thầm tính toán, nghĩ cách để cho Tiêu Cẩm Ngôn phân phó Ngự Thiện Phòng lại đưa chút thịt bò, thịt dê cùng gà, cá tới.

Xuân Hỉ đã bắt đầu mong đợi.