Chương 17.2: Điện Hạ Tới Ăn Chực

Tiêu Cẩm Ngôn buồn nôn, hết muốn ăn. Hắn để đũa xuống, lạnh giọng phân phó: “Lưu công công, đem hết những thứ này đi.”

“Dạ.” Lưu công công nhìn chỗ thức ăn còn chưa động qua trên bàn, phất tay bảo cung nữ mang đi.

Thẩm Minh Châu ngó đồ ăn bị cung nữ thay phiên dọn xuống, lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài không thoải mái sao?”

Tiêu Cẩm Ngôn: “...” Biết ta thấy ngươi không thoải mái, còn chưa cút?

Trước giờ Thẩm Minh Châu vẫn luôn rất tự phụ, cảm thấy bản thân lúc này vô cùng hấp dẫn.

“Điện hạ có phải đang mệt mỏi? Thần thϊếp giúp điện hạ xoa bóp, làm giảm mệt nhọc được không?”

Vừa nói, nàng vừa nhích người dựa vào Tiêu Cẩm Ngôn.

Mùi son phấn nồng nặc ập vào mặt, Tiêu Cẩm Ngôn nén cơn buồn nôn, nói, “Bổn cung còn có việc, Thẩm lương đệ tự mình trở về đi.”

Nói xong liền nhanh chân rời khỏi tẩm cung.

Thẩm Minh Châu vốn tính mượn cớ trọng tâm bất ổn mà té ngã vào trong ngực thái tử, thuận thế câu dẫn thái tử.

Ai biết Tiêu Cẩm Ngôn đột nhiên đứng dậy, khiến nàng trực tiếp cùng cái ghế tiếp xúc thân mật, nàng đau đến độ nước mắt cũng ứa ra.

Tiêu Cẩm Ngôn ra khỏi cung điện, nhìn xem Đông Cung rộng lớn, thế nhưng lại không có nơi nào muốn đi.

Lưu công công theo sát mà đến, “Điện hạ, ngài muốn đi nơi nào?”

Tiêu Cẩm Ngôn hỏi: “Tuyết Đoàn đâu?”

Lưu công công: “Hồi điện hạ, Tuyết Đoàn hình như lại chạy ra ngoài.”

Tiêu Cẩm Ngôn biết Tuyết Đoàn lẻn ra ngoài sẽ chỉ đi một nơi, đó chính là Tích Vân Các.

Trong lòng hắn vẫn luôn nghi hoặc, vì sao Tuyết Đoàn lại thân cận với Thẩm Sơ Vi như vậy, thân cận đến mức muốn vượt qua vị chủ nhân là hắn.

Thời điểm Tiêu Cẩm Ngôn đi tới Tích Vân Các, hắn nhìn thấy khói xanh lượn lờ, trong căn bếp nhỏ có hai bóng người, trong đó có một người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc y phục màu hồng cánh sen, tay cầm cái xẻng thuần thục đảo xào.

Tích Vân Các hẻo lánh tiêu điều, lúc này tràn ngập khói lửa.

Lưu công công đang muốn đi thông báo, lại bị Tiêu Cẩm Ngôn ngăn cản, “Không cần.”

Nói xong liền cất bước đi qua.

Thẩm Sơ Vi xào cà tím, dáng vẻ điệu nghệ, Xuân Hỉ nhịn không được khen một câu: “Tiểu chủ, thơm quá.”

Trù nghệ của Xuân Hỉ vốn rất tốt, thế nhưng có rất nhiều loại rau củ trồng ở sân sau đều là những thứ cô chưa từng thấy qua, cho nên Thẩm Sơ Vi mới tự mình xuống bếp, nhân tiện dạy luôn Xuân Hỉ.

“Ăn cơm thôi!” Thẩm Sơ Vi quay lưng, trông thấy người đứng phía sau thì không khỏi kinh ngạc, “Điện hạ, sao ngài lại tới đây?”

Tiêu Cẩm Ngôn rũ mắt nhìn Thẩm Sơ Vi, trên người nàng đeo chiếc tạp dề cùng màu với y phục, tay áo rộng được cuốn lên cao, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn mịn màng.

Lại nhìn khuôn mặt tinh xảo kia, gương mặt tươi tắn mỉm cười, không phô trương mà hoạt bát đáng yêu.

“Nơi này là Đông Cung, có chỗ nào bổn cung không thể đi?”

Thẩm Sơ Vi nào dám nói không?

“Đương nhiên có thể đến, cái kia... điện hạ có muốn cùng dùng bữa tối không?”

Tiêu Cẩm Ngôn gật gật đầu, “Ừ.”

Thẩm Sơ Vi sửng sốt, nàng chỉ là khách khí một chút mà thôi, không cần coi là thật ~

Ba món ăn, một món canh được bưng lên bàn.

Thẩm Sơ Vi đứng ở một bên chờ đợi, ai bảo hắn là thái tử điện hạ đây?

Tiêu Cẩm Ngôn ngồi trước bàn, nhìn xem những món ăn trước mặt, hắn chỉ nhận thức cà chua xào trứng, còn lại một cái cũng không biết.

Thấy Thẩm Sơ Vi còn đứng đợi, hắn hờ hững nói: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Đang chờ câu nói này.

Thẩm Sơ Vi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đợi một vị thái tử gia nào đó động đũa trước.

Lúc Tiêu Cẩm Ngôn dùng bữa, một lời đều sẽ không nói, động tác ăn cơm cũng hết sức ưu nhã từ tốn.

Thẩm Sơ Vi cầm lấy đũa, vừa đặt vào trong đĩa thì chợt nghe Tiêu Cẩm Ngôn hỏi: “Đây là món gì?”

“Đây là cà tím xào.” Này chính là nhóm cà tím đầu tiên, Tiêu Cẩm Ngôn có thể ăn được, nói rõ hắn rất may mắn.

Ban nãy, Tiêu Cẩm Ngôn đã nhìn thấy Thẩm Sơ Vi đảo xào món này, hắn khen một câu: “Mùi vị không tệ.”