Chương 16.2: Điện Hạ, Tính Nhân Duyên Không?

Thẩm Sơ Vi dùng xong cơm trưa, vẻ mặt thỏa mãn nằm lên ghế dài bọc nhung êm ái, nghĩ thầm nếu mỗi ngày đều có thể thoải mái ăn thịt thì tốt biết bao.

Xuân Hỉ nhìn chiếc vòng tay vàng khảm nạm hồng ngọc bỏ trong hộp, hỏi: “Tiểu chủ, vòng tay này thật xinh đẹp a, người không đeo sao?”

Thẩm Sơ Vi vuốt vuốt cái bụng căng tròn của mình, nói: “Nhìn đồ vật không thể chỉ nhìn bề ngoài, chẳng phải có câu nói ‘vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo’”.

“Tiểu chủ nói rất đúng, nô tỳ sẽ mang nó đi cất.” Xuân Hỉ cầm hộp đi vào nhà kho.

...

Tiêu Cẩm Ngôn dùng xong cơm trưa, lấy cá khô nhỏ đút cho Tuyết Đoàn ăn, Tuyết Đoàn ăn say sưa ngon lành.

Hắn đột nhiên nhớ đến Thẩm Sơ Vi một mực cúi đầu gặm thịt sườn, hỏi, “Hôm nay Thẩm phụng nghi rời tẩm cung lúc nào?”

Lưu công công rũ mi cúi đầu: “Hồi điện hạ, Thẩm tiểu chủ giờ Tỵ trở về Tích Vân Các.”

Tiêu Cẩm Ngôn hơi nhếch khóe môi: “Nàng thật là có thể ngủ.”

Lưu công công cảm thấy kỳ quái, Thẩm phụng nghi vì cái gì có thể ngủ, không phải điện hạ ngài là người rõ ràng nhất?

Tiêu Cẩm Ngôn: “... Gọi Lục Chiêu Diễn tới gặp ta.”

“Dạ.” Lưu công công rời đi không bao lâu, Lục Chiêu Diễn liền đến.

Lúc này Tiêu Cẩm Ngôn đang ôm Tuyết Đoàn ngồi trên bảo tọa, Tuyết Đoàn lười biếng nép vào lòng hắn, híp mắt nhìn Lục Chiêu Diễn.

Lục Chiêu Diễn tiến lên cúi đầu hành lễ, “Vi thần tham kiến điện hạ.”

Tiêu Cẩm Ngôn: “Miễn lễ.”

Lục Chiêu Diễn: “Tạ điện hạ.”

Thời điểm đối mặt với Lục Chiêu Diễn, Tiêu Cẩm Ngôn luôn là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Thuật đọc tâm của bổn cung đối với Thẩm phụng nghi có chút hữu dụng.”

Lục Chiêu Diễn ngạc nhiên, “Thuật đọc tâm đối với Thẩm phụng nghi hữu dụng, vì sao điện hạ còn mặt ủ mày chau?”

Tiêu Cẩm Ngôn cũng không có ý định giấu diếm, nói rõ sự thật: “Thuật đọc tâm đối với nàng khi thì hữu dụng khi thì vô dụng, bổn cung muốn biết nàng rốt cuộc là ai, có thể có mục đích mờ ám nào hay không.”

Hắn ngồi ở vị trí thái tử này, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Có câu minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, đặc biệt là người bên cạnh, không thể không phòng.

Lục Chiêu Diễn trả lời: “Điện hạ, nếu không tín nhiệm Thẩm phụng nghi, có thể thử một lần.”

Về phần làm sao thử, không cần hắn nhiều lời, điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên sẽ tự có biện pháp.

Tiêu Cẩm Ngôn rũ mắt trầm tư, nghĩ thầm một nữ nhân mà thôi, chỉ cần không chạm vào giới hạn của hắn, hà tất lãng phí tâm tư ở trên người nàng?

Lục Chiêu Diễn thấy thái tử trầm mặc không nói, hắn bất ngờ đề nghị: “Điện hạ, vi thần có thể tính nhân duyên, ngài có muốn tính không?”

“Nhân duyên?” Tiêu Cẩm Ngôn hừ khẽ: “Không hứng thú.”

Những nữ nhân ở Đông Cung kia còn chưa đủ làm hắn phiền chán? Lại muốn tính nhân duyên?

Thân ở hoàng thất, đứng giữa quyền thế, thường thấy hư tình giả ý, a dua nịnh hót; cũng kinh lịch quá nhiều ngươi lừa ta gạt, minh thương ám tiễn, nào có cái đáng gọi chân tình?

Lục Chiêu Diễn thực rất muốn tính nhân duyên cho Tiêu Cẩm Ngôn, bởi vì hắn muốn biết rốt cuộc phải là dạng nữ nhân thế nào mới có thể khiến một người lãnh đạm, bất cận nhân tình như Tiêu Cẩm Ngôn động lòng.

Sau khi động lòng, liệu còn có thể thanh tâm quả dục?

Đáng tiếc Tiêu Cẩm Ngôn không cho hắn cơ hội này.

...

Chuyện Thẩm Sơ Vi thị tẩm làm Thẩm lương đệ cảm nhận được nguy cơ, nàng vừa về tới Lan Nguyệt Điện liền xoắn xuýt trang điểm.

Hoa tươi tắm gội, tinh lộ dưỡng nhan, cao dưỡng da luân phiên được dùng.

“Tiểu chủ thiên sinh lệ chất, so với Thẩm phụng nghi xinh đẹp hơn nhiều, điện hạ nhìn thấy khẳng định yêu thích không buông.” Thu Cúc vừa lau sạch cánh tay cho Thẩm Minh Châu vừa khen ngợi.

Thẩm Minh Châu đắc ý nâng cằm, “Giúp ta thay y phục, ta phải mau chóng tới gặp điện hạ, miễn cho người khác nhanh chân đến trước.”

“Vâng, tiểu chủ.”

Quần áo là Thẩm Minh Châu tự chọn, áo ngoài màu vàng nhạt, vải áo mỏng manh trong suốt, cổ áo rất thấp, nương theo đó dáng người đầy đặn được khéo léo phô ra.

Thẩm Minh Châu nhìn xem khuôn mặt được trang điểm tinh xảo trong gương, xoay đầu hỏi: “Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?”

“Hồi tiểu chủ, đã chuẩn bị xong.”

“Vậy đi thôi.” Thẩm Minh Châu lắc mông bước ra cửa.