Chương 2.1: Chân Tình Rẻ Mạt

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn lướt qua tiểu cung nữ, ngược lại là rất trung thành.

Hắn lại nhìn về phía Thẩm Sơ Vi: “Trừ thêm một tháng bổng lộc.”

“...”

Thẩm Sơ Vi thấy Tiêu Cẩm Ngôn đi ra ngoài, liền đứng lên, định cắn một ít hạt dưa để lấy lại bình tĩnh.

Tiêu Cẩm Ngôn mới vừa đi tới cửa đột nhiên dừng bước, khi quay đầu liền thấy Thẩm Sơ Vi ngồi khoanh chân ở trên trường kỷ, hai chân bắt chéo...

Thẩm Sơ Vi nắm hạt dưa trong tay đang tính cắn, chợt thấy Tiêu Cẩm Ngôn sắp bước qua ngưỡng cửa còn quay đầu lại ngó xem mình.

Nàng theo ánh mắt lạnh lẽo kia cúi xuống, tầm mắt dừng ở số hạt dưa đầy ứ trong tay, yên lặng buông hạt dưa, lại yên lặng để hai chân xuống.

Hiện tại quỳ xuống hình như đã trễ.

“Điện hạ còn có việc muốn phân phó sao?” Nàng cẩn trọng hỏi.

Tiêu Cẩm Ngôn nhìn lướt qua chỗ hạt dưa trên bàn: “Không được phép đưa hạt dưa đến Tích Vân Các.”

Nói xong, hắn sải bước rời đi.

“Dạ.” Lưu công công đáp lại, vội vàng đuổi theo.

Thẩm Sơ Vi không quá để ý, dù sao bên trong không gian còn có rất nhiều hạt dưa đủ loại mùi vị, nàng sẽ lén ăn.

Trong thư phòng.

Tuyết Đoàn được thái y kiểm tra, chỉ là ăn uống no nê sau đó buồn ngủ, không đáng lo ngại.

Lục Chiêu Diễn đi tới, khom người chắp tay thi lễ: “Điện hạ, ngài kêu vi thần tới không biết là có chuyện gì?”

Lục Chiêu Diễn là giám chủ Khâm Thiên Giám, phụ trách việc xem tinh tượng, tính vận khí, bói toán các loại.

Tiêu Cẩm Ngôn trầm mặt nói: “Thuật đọc tâm của bổn cung mất linh.”

Lục Chiêu Diễn nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, vì sao nói như vậy?”

“Lúc trước ta có thể nghe rõ ràng nội tâm của Thẩm phụng nghi, nhưng buổi chiều khi ta đi Tích Vân Các thì lại không còn nghe được nữa.”

Lục Chiêu Diễn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Điện hạ, trừ bỏ Thẩm phụng nghi, những người khác còn có thể nghe thấy không?”

“Cái này chưa thử qua. Một đám nữ nhân không phải tranh sủng chính là ngấp nghé vị trí thái tử phi, bổn cung thấy liền phiền lòng.”

Tiêu Cẩm Ngôn mỗi lần trông thấy đám nữ nhân kia không phải minh tranh ám đấu thì chính là các loại a dua nịnh nọt, tự nhiên không thích.

Nhưng hắn thân là thái tử cần trấn an lòng người, không thể không cùng các nàng đi lại.

Lục Chiêu Diễn từ nhỏ cùng Tiêu Cẩm Ngôn lớn lên, đương nhiên hiểu biết tính tình của hắn, đối với nữ nhân chưa bao giờ có hứng thú.

Tuy rằng bên người nữ nhân không ít nhưng lại một mực thanh tâm quả dục, chỉ sợ ngay cả tay nữ nhân cũng chưa từng sờ qua.

Trên đây đều là hắn suy đoán, nếu có sai thì nhất định là Tiêu Cẩm Ngôn quá giỏi che giấu, không liên quan gì đến hắn.

Lưu công công tiến đến, khom người bẩm báo: “Thái tử điện hạ, Thẩm lương đệ tự mình làm bánh ngọt muốn dâng lên cho ngài nếm thử.”

Tiêu Cẩm Ngôn cùng Lục Chiêu Diễn nhìn nhau, đang rầu không có ai để thử, này liền đưa tới tận cửa.

“Cho nàng vào.”

“Vâng.” Lưu công công đi ra ngoài không bao lâu, Thẩm Minh Châu liền bưng một hộp đồ ăn tinh xảo tiến đến, nhún người hành lễ, “Điện hạ vạn phúc kim an.”

Tiêu Cẩm Ngôn: “Miễn lễ.”

“Tạ điện hạ.” Thẩm Minh Châu tươi cười bước tới, đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, tay thon mở nắp hộp, lấy chiếc đĩa sứ nhỏ màu trắng bên trong ra, đưa đến phía tay phải của thái tử.

“Điện hạ, đây là bánh phù dung do thần thϊếp đích thân làm, điện hạ nếm thử, xem có hợp khẩu vị của ngài không.”

“Thẩm lương đệ dụng tâm.” Tiêu Cẩm Ngôn chỉ nhìn thoáng qua liền cầm lấy tấu chương lật xem, không có ý muốn ăn.

Thẩm Minh Châu thấy vậy, trong lòng nhịn không được oán trách. Nàng vốn đặc biệt nhờ Thu Cúc làm bánh, nhiệt tình mang tới, thái tử một miếng cũng không nếm thử, uổng cho nàng một tấm chân tình.

Tiêu Cẩm Ngôn ngước mắt liếc nhìn Thẩm lương đệ, bảo cung nữ làm lại nói là chính mình đích thân làm, cái này cũng gọi một tấm chân tình?

Chân tình này không khỏi quá mức rẻ mạt!

“Khâm Thiên Giám ban đêm xem tinh tượng, phát hiện gần đây bổn cung mọi việc không thuận, nguyên nhân là do đυ.ng phải thứ gì đó không sạch sẽ, ngươi thế bổn cung tắm gội thay quần áo đi Phật đường trai giới một tháng.”

Lục Chiêu Diễn cúi đầu nhăn nhó. Hắn bất quá là cái công cụ hình người mà thôi.

Thẩm lương đệ nghe vậy liền choáng váng. Trai giới một tháng đồng nghĩa một tháng không được gặp thái tử điện hạ, như thế nào tranh sủng để lên làm thái tử phi?

Tiêu Cẩm Ngôn sâu kín nói: “Làm sao? Không muốn đi?”

“Có thể vì điện hạ phân ưu giải nạn, thần thϊếp trăm lần nguyện ý.” Trong lòng lại đang mắng, Khâm Thiên Giám thường ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền biết hồ ngôn loạn ngữ, ai nguyện ý người đó đi, lão nương mới không muốn đi chịu tội.

Tiêu Cẩm Ngôn bình tĩnh uống trà, âm thầm hừ lạnh một tiếng, có đi hay không cũng không phải do ngươi.

“Bổn cung cùng Lục đại nhân có việc thương lượng, ngươi chuẩn bị một chút liền đi Phật đường đi.”

“Thần thϊếp cáo lui.” Thẩm Minh Châu mang theo bất mãn rời khỏi thư phòng.