Chương 3: " thiên thần" ngốc nghếch
Đình Nhã giật mình nhìn về phía bếp, cô đứng bật dậy và bước vào nhà bếp. Đập vào mắt cô là chồng bát đĩa rơi vỡ tan tành ở sàn nhà, cạnh đó là Gia Bảo đang đứng lóng ngóng, nhìn Đình Nhã đầy hối lỗi. Đình Nhã ôm đầu, cô cố nén giận, nghiến răng:- Anh....!
Gia Bảo ngơ ngác nhìn Đình Nhã, mặt cúi gằm như đứa trẻ phạm lỗi bị bắt quả tang, đôi mắt long lanh nước mắt ngước nhìn cô, trông anh vô cùng đáng yêu. Giọng Gia Bảo kéo dài ra nghe càng tội:
- Vợ, anh xin lỗi......
Đình Nhã thở hắt ra, cô vuốt vuốt ngực để lấy bình tĩnh, giọng gần như phát ra từ kẽ răng:
- Lý do làm vỡ bát?
Gia Bảo bối rối đan hai tay vào nhau, giọng lí nhí khó nghe:
- Anh...Tại anh....thấy trên tivi họ chơi trò tung bát đĩa nên anh....
Đình Nhã trợn mắt, cảm giác giận đến điên người khiến hai tay cô run rẩy, cô tức giận nhìn Gia Bảo, không thể nói được câu gì. Trời ơi, sao trên đời này có một kẻ ngốc nghếch đến vậy chứ? Kiếp trước cô đã làm gì sai để phải dính lấy tên ngốc này đây....
- Anh....Anh mau dọn dẹp những mảnh vỡ cho tôi!!!!!!- Đình Nhã quát lên làm Gia Bảo sợ hãi. Anh nhanh chóng cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ
- Anh đang làm gì thế?- Đình Nhã thoáng ngạc nhiên
- Thì anh đang dọn dẹp như lời vợ nói mà- Gia Bảo ngây thơ trả lời
- Ý tôi là anh dọn bằng tay như thế không an toàn lắm. Sao anh không lấy chổi ở góc nhà mà quét?- Đình Nhã từ tốn giải thích
- Nhưng anh không biết quét...- Gia Bảo ngập ngừng
Đình Nhã há hốc mồm, cô ước ngay bây giờ có thể đập đầu vào tường chết đi. Trời ơi, sao trên đời lại tồn tại một người như thế này. Cô phát điên vì anh ta mất thôi. Đình Nhã chán nản nhìn Gia bảo:
- Bộ anh là công tử hả? Cái gì cũng không biết. Thôi để tôi làm anh tránh ra đi
Rồi Đình Nhã tiến về phía góc nhà và lôi ra một cái chổi, cô cặm cụi quét sàn....
*********************************
- Xong rồi- Đình Nhã vươn vai, cất cây chổi đi. Cô nhìn lên đồng hồ, cũng 10 giờ đêm, trời cũng khá khuya rồi. Đình Nhã ngáp dài, mệt mỏi đi về phòng, bỗng Gia Bảo đứng dậy, lẽo đẽo đi theo cô. Đình Nhã quay lại liếc anh:
- Anh đi theo tôi làm gì?
Gia Bảo chớp chớp mắt, ngây ngô đáp:
- Thì anh muốn ngủ với vợ mà
Đình Nhã trợn tròn mắt nhìn anh, cằm cô như muốn rớt xuống đất. Cô ngoáy ngoáy tai, cười gượng:
- Anh vừa nói gì cơ?
- Anh muốn ngủ với vợ- Gia Bảo nhắc lại thật to, vẻ mặt hào hứng
Mặt Đình Nhã chảy dài mấy vệt đen. Chuyện gì đây? Anh ta nghĩ gì chứ? Định chọc tức cô sao? Đình Nhã day day trán, cô cố gắng mỉm cười:
- Anh hiểu "ngủ" nghĩa là gì không? Nhất là giữa một chàng trai với một cô gái. Anh bao nhiêu tuổi vậy?
- Anh là Hàn Gia Bảo, 26 tuổi, anh muốn ngủ với vợ mình thì có gì sai?- Gia Bảo phụng phịu cãi lại
- Nhưng tôi với anh không quen biết lâu, mới quen được 1 ngày, anh không nghĩ chuyện đó hơi quá sao?- Đình Nhã khẽ lắc đầu, tay chống hông
- Nhưng anh là chồng mà...- Gia Bảo ấm ức xụ mặt
Đình Nhã siết chặt tay, sao lúc nào anh ta cũng thích chọc cho cô điên lên mới chịu thế nhỉ. Cô bực bội tóm áo anh và hét lên:
- Nghe đây, tôi không phải vợ anh, đừng có chọc tức tôi nữa, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu đây hả? Tôi chưa từng gặp anh, cũng không quen anh trước đó thì sao chúng ta là vợ chồng được? Anh mà nói vớ vẩn tiếp thì tôi sẽ tống anh khỏi nhà tôi đấy! Tôi đã cho anh ở lại, nhưng tôi cũng có thể đuổi anh đi, ok?
- Vợ à, sao em dữ thế...- Gia Bảo mắt long lanh nước mắt, buồn bã nói
- Im! Cấm anh gọi tôi là vợ- Đình Nhã lườm Gia Bảo bằng ánh mắt đe doạ
- Vậy anh gọi là bà xã nha....- Gia Bảo chớp mắt, ngây thơ nói
Crắc!
Đình Nhã bẻ tay, điên mất thôi, vợ với bà xã giống nghĩa nhau mà. Đình Nhã không biết có nên đánh Gia Bảo cho hả giận không, cô vừa tức vừa buồn cười, cô thấy Gia Bảo thật quá ngốc, ngốc như một đứa trẻ con mới lên ba, đúng là anh ta bị bệnh rồi. Đình Nhã thở dài, đành vậy, cô hết cách rồi.
- Tuỳ anh muốn gọi tôi là gì thì gọi. Giờ tôi đi ngủ đây, anh ngủ tạm ở ngoài phòng khách nhé- Đình Nhã nói xong định quay đi bước vào phòng nhưng Gia Bảo nắm áo cô níu lại khiến cô không tài nào bước tiếp được, Gia Bảo mếu máo:
- Vợ ơi, anh không thích ngủ một mình, sợ ma lắm
Đình Nhã thiếu tý nữa là ngất. Đùa thật, cô chịu Gia Bảo rồi đấy, lần nào cũng chọc tức được cô. Cô mệt mỏi nhắm mắt, day day trán:
- Thế thì anh muốn sao? Nhà tôi hết phòng rồi, chỉ có mỗi phòng khách đấy thôi, anh chấp nhận tạm đi, tôi không thể để anh ngủ chung phòng với tôi được...
- Anh không biết, anh không muốn ngủ một mình đâu...- Gia Bảo sợ sệt nhìn ra phòng khách
- Trời ơi- Đình Nhã chỉ biết kêu trời, cô không biết nên xử lý sao nữa. Cô do dự nhìn Gia Bảo, nghĩ ngợi một hồi và nói:
- Thôi anh ngủ ở phòng tôi đi, tôi ngủ ngoài phòng khách cũng được
- Không, anh đã bảo là không thích ngủ một mình mà- Gia bảo lắc đầu quầy quậy
- Thế giờ anh muốn sao?- Đình Nhã nói như gắt, cô đã hết kiên nhẫn với Gia Bảo
Gia Bảo bị cô mắng thì im lặng không dám nói gì, nét mặt anh buồn bã, anh nhìn cô ăn năn, ân hận, anh ấp úng:
- Vợ, anh xin lỗi, vợ đừng giận mà....
Đình Nhã cũng hơi thương cho Gia Bảo, cô có chút hối hận vì đã mắng anh, giọng cô dịu hẳn đi:
- Ừm, nhưng anh có thể ngủ tạm ngoài phòng khách không? Thực sự thì tôi không thể giúp anh được...
Gia Bảo phân vân một hồi rồi xụ mặt, giọng bất mãn:
- Cũng được
Đình Nhã thở phào, cuối cũng cũng trút được gánh nặng, cô cười vui vẻ:
- Cảm ơn anh nhé, ngoan lắm!
- Vậy vợ lấy chăn gối cho anh đi- Gia Bảo lê chân ra phòng khách, từng bước đi chầm chậm như không muốn đi
- Anh chờ chút- Đình Nhã quay người chạy vào phòng cô, cô mở tủ, lấy ra một cái túi đựng chăn, gối. Cô khoá tủ lại và xách túi đi ra ngoài phòng khách
- Này- Cô đưa cho Gia Bảo chiếc túi. Gia bảo đưa tay cầm, anh lôi gối ra, đặt lên ghế, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Đình Nhã, anh tỏ vẻ không cam chịu:
- Anh thật sự không muốn xa vợ...
Đình Nhã ôm đầu, lại bắt đầu rồi, chậc, cách xa nhau có mấy bước chân mà anh ta làm như mấy chục kilomet ấy. Cô mỉm cười hiền, giả vờ an ủi anh:
- Không sao, có gì mai anh vẫn gặp tôi mà
- Ừm, vợ ngủ ngon- Nghe Đình Nhã nói, Gia Bảo lại hào hứng trở lại, anh cười tươi, vẫy tay chào Đình Nhã. Đình Nhã bất giác bật cười vì sự ngây thơ của anh, cô cũng vẫy tay lại, nhẹ giọng:
- Được rồi, anh ngủ đi, cảm ơn nhé!
Đình Nhã trở về phòng. Cô mắc màn, chỉnh lại gối và chui vào chăn. Cô với tay lấy khung ảnh đặt ở đầu giường, nhìn người trong ảnh thật lâu và khẽ lẩm bẩm:
- Cha mẹ, xin hai người đừng trách con hư, tại anh ta quá đáng thương, vả lại anh ta cũng từng cứu con hai lần nên con không thể đuổi anh ta đi được, con ngủ đây, hai người ngủ ngon
Đình Nhã đặt khung ảnh lại chỗ cũ, cô tắt điện và đắp chăn ngủ
Trong lúc đó, có một chàng trai đang lấy điện thoại, bấm số và gọi:" Bíp! Bíp!"
" Alo, chủ tịch ạ? Người thế nào rồi?"- Một giọng nói trầm trầm vang lên từ đầu dây bên kia. Chàng trai khẽ cười, khuôn mặt thích thú:
- Cô ấy dễ thương hơn at tưởng, ta vẫn khoẻ, cô ấy chăm sóc ta rất tốt, ngươi khỏi lo. Còn công việc bên đó thế nào?
" Xin chủ tịch đừng lo, công việc vẫn tiến triển thuận lợi, người cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi ạ. Người hãy cẩn thận, chú ý giữ sức khoẻ ạ"
- Được, ngươi hãy lo liệu mọi công việc cho ta, xong việc ta sẽ thưởng, ta phải hoàn thành lời hứa với "Người đó" đã, ta phải chăm sóc cô ấy thật tốt, thôi nhé...Tút...Tút...- Chàng trai cúp máy và nhét điện thoại vào túi quần, khoé miệng chàng trai bất giác nhếch lên
" Xin lỗi nhé, xem chừng em phải vất vả rồi"