Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đăng Phong Thành Thần

Chương 30: Hoa Hồng Đen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một nữ nhân tóc ngắn bước vào, đôi mắt long lanh cộng thêm đôi môi đỏ như lửa khiến nàng trong vô cùng hấp dẫn. Nàng mặc một cái áo ngắn, hở ra vòng eo trắng như tuyết, kèm theo cái quần đùi ngắn và bó sát, lộ ra đôi chân thon thả trắng ngần vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Nữ nhân tóc ngắn ngồi xuống bàn cạnh Trung, nàng lấy trong không gian trữ vật ra vô số vũ khí, nhìn Trung nói " Hội chủ không tìm thấy, ngươi sữa giúp ta đi ".

Trung bất đắc dĩ cười gượng " Ta thật sự rất bận, ngươi..."

Ầm

Nữ nhân tóc trắng đập bàn, vô cùng nhanh rút ra con dao găm kề cổ Trung, ánh mắt lạnh lùng kèm theo lời hăm dọa " Hội trưởng hứa với ta vũ khí hư thì ông ấy sẽ sửa ".

" Thế thì liên quan gì đến ta " Trung bình thản nói, dường như không sợ hành động hăm dọa của nữ nhân tóc ngắn.

Nữ nhân tóc ngắn bình tĩnh lại, thu dao về, đẩy bàn chất đầy vũ khí lên trước mặt Trung, ngữ điệu hung dữ chuyển thành cầu xin nói " Hắn nói nếu không tìm được hắn thì đến tìm ngươi ".

Trung lắc đầu ngán ngẩm, nghĩ thầm tên hội trưởng chết bầm này đúng là phiền phức, đã không giúp được còn mang về phiền phức cho mình. Chửi thầm một hồi thì Trung thở dài, gom đống vũ khí trên bàn bỏ vào không gian trữ vật, liếc nữ nhân tóc ngắn một cái rồi nói " Tối giao hàng, một trăm trung phẩm linh thạch ".

À hà

Nữ nhân tóc ngắn tằng hắng một cái, nghe đến tiền thật sự khiến nàng khó chịu, đưa ánh mắt long lanh nhìn Trung " Không phải là miễn phí sao ".

Trùn lắc đầu, vẻ trêu chọc " Lấy thân báo đáp cũng được ".

Nữ nhân tóc ngắn nghe thế liền tức giận, muốn lao đến đánh tên gia hỏa vô lễ trước mặt thì đã thấy hắn đã đi lên lầu, đóng sầm cửan phòng lại. Nữ nhân tóc ngắn không đuổi theo, chỉ dậm chân tức tối, mắng chửi vài câu rồi im lặng không nói gì nữa, áp đầu vào bàn mà mệt mỏi chợp mắt.

Vô Kỵ thấy một màn này thì lùi về sau, kề miệng vào tai Triệu Mẫn đang đứng cạnh hỏi nhỏ " Nữ nhân đó là ai vậy, xem ra thân thủ không tồi ".

Rồi Vô Kỵ lại nhìn mỹ nhân đang ngủ đằng xa, nuốt nước bọt cái ực, tự nhủ đúng là phụ nữ càng xinh đẹp càng dễ hại người. Hắn suy nghĩ miên man thì Triệu Mẫn lay tay hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Kỵ hỏi " Bộ huynh thích cô ta à ".

Vô Kỵ lúng túng lắc đầu, mặt bắt đầu đỏ lên, ấp úng nói " Nào có chuyện đó...với ta không nữ nhân nào có thể vượt qua được muội ".

Triệu Mẫn đưa ánh mắt long lanh, như sao trên trời nhìn thẳng vào Vô Kỵ, ngờ vực hỏi " Có thật không ".

Vô Kỵ trấn định được phần nào, lúc này cương quyết, giọng hùng hồn nói " Đương nhiên rồi, trang nam tử chẳng lẽ nói hai lời ".

Triệu Mẫn thẹn thùng, ôm lấy cánh tay của Vô Kỵ, thập phần thỏa mãn với câu nói vừa rồi. Vô Kỵ thấy hành động thân mật của Triệu Mẫn giữa chốn đông người thì ngại ngùng, nhưng không dám làm gì, hắn sợ Triệu Mẫn lại không vui nên đành im lặng chịu đựng.

A Bối loay hoay với chiếc hộp nhạc, thấy cảnh tượng này thì phì cười, hắn trêu chọc Triệu Mẫn " Bà cô già ơi bà cô già, cô còn lớn tuổi hơn cả gia gia mụ mụ ta nữa đấy, nay lại muốn tuyển tiểu bạch kiểm làm phu quân đúng là không biết thẹn mà ".

Cả đại sảnh cười rộ lên, khiến cho Triệu Mẫn đỏ mặt, xẩu hổ buông cánh tay Vô Kỵ ra, tức tối nhìn về phía A Bối hăm dọa " Ngươi đừng quên mạng ngươi là do ta cứu đấy ".

A Bối giả vờ bối rối, vỗ vào trán mình một cái, hoang mang nói " Đúng là nhờ ơn cô cứu mạng, nay thân ta cũng chẳng có gì quý giá đành hiến dâng thân thể này như một món đồ chơi cho cô nương thỏa mãn ".

Nói rồi hắn bắt đầu cởi nút áo, trước ánh mắt của bao nhiêu người trong đại sảnh. Cảnh tượng này không khác nào nói Triệu Mẫn đòi ơn cứu mạng, bắt A Bối phải hiến thân, khiến mọi người lại phá lên cười. Triệu Mẫn thấy bản thân bị tiểu tử này lấy ra làm trò hề thì tức giận, bộ dạng hiền lành đổi thành dữ tợn, định lao lên xuất thủ với tên vô sỉ trước mặt thì bị Vô Kỵ kéo lại.

A Bối định mở miệng tiếp tục châm chọc Triệu Mẫn thì có người ngoài cửa đại sảnh bước vào, lời định nói ra đành nuốt hết lại vào bụng. Người này là một nữ nhân tóc xanh, mặt y phục xanh, làng da trắng như tuyết, dáng vẻ cao cao tại thượng khiến cho A Bối định buông lời thô thiển cũng phải im lặng. Nữ nhân tóc xanh đi vào đại sảnh, tiến tới quầy pha chế ngồi xuống, trong rất tự nhiên mặc kệ ánh mắt mọi người đang nhìn vào mình.

Nữ nhân tóc ngắn đang ngủ say trên bàn chợt tỉnh giấc, nàng ngước nhìn nữ nhân tóc xanh, mỉm cười đi lại gần. Đứng trước quầy, nữ nhân tóc ngắn nhìn vào một cái kệ, ngón tảy chỉ về đó nói " Lấy ta một phần như cũ, tính vào lương tháng này ".

Xong rồi nữ nhân tóc ngắn vươn vai, vẻ mệt mỏi đi về cái bàn nàng ngồi lúc nãy, áp mặt vào bàn mà tiếp tục đánh một giấc. Nữ nhân tóc xanh không nói gì, lặng lẽ lấy thứ mà nữ nhân tóc ngắn chỉ trên kệ, bắt đầu công việc pha chế của mình.

Vô Kỵ đứng đằng xa quan sát, thấy khó hiểu thì lại kề miệng vào tai Triệu Mẫn hỏi nhỏ " Cái người tóc xanh mới xuất hiện có lai lịch như thế nào vậy Mẫn Nhi ".

Triệu Mẫn bị hành động thân mật của Vô Kỵ làm đỏ mặt, thẹn thùng giải thích " Đó là Băng Liên, người quản lý tửu quán này, lần trước huynh ngất đi đúng lúc Băng Liên có chuyện rời đi nên không gặp nhau đấy thôi ".

Vô Kỵ nghe vậy gật đầu, lại chỉ về nữ nhân tóc ngắn hỏi " Thế còn người đang ngủ trên bàn ".

Triệu Mẫn định trả lời thì có giọng nói từ sau lưng hai người cất lên " Hoa Hồng Đen, nữ Sát Thần gợi cảm, tiểu tử ngươi có hứng thú không, ta làm mai cho ".

Vô Kỵ hoảng hốt quay người lại, liền thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi, người này thấy Vô Kỵ nhìn mình thì mỉm cười, dùng ánh mắt vô tư nhìn lại. Vô Kỵ nhìn một hồi liền cảm thấy người này rất quỷ dị, tuy bề ngoài anh tuấn, dáng điệu có chút giống trẻ con, nhưng tận trong đôi mắt hắn là một màng đêm sâu thẳm, chất chứa nhiều thứ cảm xúc phức tạp.

Hai người nhìn nhau một hồi thì nam tử kia thở dài trêu chọc " Này này, ta biết bản thân rất anh tuấn tiêu soái, nhưng ngươi có cần nhìn chằm chằm vào ta như vậy không ".

Vô Kỵ hoàn hồn, thấy bản thân hơi khiếm nhã thì mỉm cười, chấp hai tay lại nói " Thất lễ rồi ".

Nam tử kia đi lại gần Vô Kỵ nói " Xem ra ngươi rất có ý Hoa Hồng Đen, để ta gọi cô ấy dậy làm quen với ngươi ".

Không đợi Vô Kỵ chối từ, nam tử đã đi qua hai người, đến gần nữ nhân tóc ngắn đang gục đầu xuống bàn ngủ say. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bờ vai trắng noãn như tuyết của nàng, khiến nữ nhân tóc ngắn khó chịu, hơi cựa quậy một chút. Vô Kỵ nhìn một cảnh này thì há hốc mồm, con bà nó nam nhân này là muốn hái hoa đây mà, còn miệng mồm ra vẻ như quân tử, đúng là da mặt thật dày.

Phập

Cánh tay nam tử đang định tiếp tục vuốt ve bờ vai trắng mịn, thì bị con dao găm trong tay nữ nhân tóc ngắn cắt phăng, rơi xuống sàn nhà, máu trong tay bắn ra như suối. Nam tử kia khuôn mặt nhăn nhó, vô cùng thê thảm lùi về sau, hắn quay người lại hướng Vô Kỵ đưa cánh tay còn lại mà cầu cứu, giọng nói sợ sệt khác xa vẻ vô tư lúc nãy " Giúp ta với, giúp ta với...ư...ư ".

Chưa kịp nói hết câu nam nhân kia liền gục xuống, hai mắt hắn trắng dã, nhìn vào thì đã hoàn toàn mất đi sinh cơ. Vô Kỵ hoảng hồn, lúng túng không biết làm gì, nắm chặt lấy tay Triệu Mẫn hấp tấp nói " Nàng mau lấy ra Sinh Mệnh Thủy, có thể còn kịp cứu hắn ".

Triệu Mẫn thở dài nhìn chành trai tốt bụng trước mặt, tính tình hiền lành của hắn càng lúc càng khiến nàng muốn bảo bọc hắn nhiều hơn. Nàng nhìn Vô Kỵ hỏi lại " Có thật muốn cứu hắn ".

Vô Kỵ gật đậu khẩn thiết, vẻ vọi vàng làm Triệu Mẫn phì cười, nàng đi đến nam tử nằm dưới sàn mà sút mạnh một cước, làm cho thi thể hắn bay thẳng lên trần nhà.

Ầm

Thi thể nam tử kia từ trên trần nhà rớt xuống, va chúng chiếc bàn Hoa Hồng Đen đang ngồi, nàng ta thuận tay lại đánh thêm một chưởng vào thi thể nam tử kia, cảnh tượng thi thể người chết bị đánh đập trong thập phần thê thảm.

" Đủ rồi " thi thể nam tử kia đột nhiên cử động, rống to lên.

Rồi từ từ lồm cồm bò dậy, đưa tay sửa lại các khớp xương bị đánh lệch, phát ra tiếng răng rắc. Vô Kỵ nhìn nam tử mặt không một chút biến sắc, cảm thấy đúng thật là trâu bò, nếu là bản thân dù cố gắng củng phải rêи ɾỉ vài tiếng chứ không đơ như hắn.

Nam nhân đó nhìn Vô Kỵ một cái, rồi hắn khó chịu dời ánh mắt đến Hoa Hồng Đen, cáu gắt nói " Có cần ra tay mạnh vậy không, chỉ là đùa thôi mà ".

Hoa Hồng Đen ngước lên nhìn nam tử, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí " Lần sau lấy luôn thủ cấp của ngươi ".

Nam thanh niên thở dài ra một hơi, lắc đầu nói " Không chấp nữ nhân ".

Rồi hắn quay người rời đi, bước qua Vô Kỵ thì hắn thì thầm gì đó rất nhỏ, người thường khó có thể nghe được, nhưng nhiêu đó cũng đủ cho người có thính lực tốt như Vô Kỵ nghe được " Bước ra giang hồ thì đừng nên tin người nào hết, dù cho là người đã chết ".

Đến trước cửa đại sảnh thì hắn quay lại, nhìn thật lâu quầy pha chế, ánh mắt như buông bỏ một điều gì nhưng lại không nỡ. Rồi hắn thở dài, đưa cánh tay lên hét lớn " Ta Dục Vương từ nay ân đoạn nghĩa tiệt với Băng Nữ, về sâu sẽ không làm phiền nàng ấy nữa, nếu trái lời thề cho cửu lôi oanh kích, hồn siêu phách tán ".

Nói xong hắn đi một mạch, khuất bóng sau rừng cây phía xa, khiến đại sảnh im lặng. A Bối mắt ngân ngấn nước, hắn bắt đầu thút thít từng tiếng nhỏ. Sa Kê chỉ biết thở dài, vẻ ấy nấy nhìn mọi người xung quanh giải thích " Thất lễ rồi, hắn lại bắt đầu xuất hiện sức mạnh nguyên tố mới ".

Rồi kéo Sa Kê kéo A Bối đi lên lầu, khuất bóng sau hành lang.

Hoa Hồng Đen nghe những lời nam tử vừa nãy nói thì cười khẩy, mỉa mai nói " Hắn mà chết được thì có thể ta sẽ khóc như Bối Bối ".

Vô Kỵ khó hiểu nhìn Triệu Mẫn, nàng biết tên ngốc này lại không hiểu sự tình đành nói nhỏ vào tai hắn " Người kia là Dục Vương Tà Dục, hắn có thể nói là bất tử chi thân, dù cho cửu lôi mà có đánh thật thì đánh cả ngày hắn cũng không chết ".

Vô Kỵ tròn xoe mắt kinh ngạc, hỏi lại Triệu Mẫn " Trên đời ngoài Thiên ra thật vẫn còn người có bất tử thân ư ".

Triệu Mẫn gật đầu, nhưng nét mặt nàng có vẻ hơi được không vui nói " Chàng nghĩ có được một thân bất tử là sung sướиɠ lắm à, ít nhất là sau vài trăm năm chàng sẽ nghĩ khác. Người ta cho rằng bất tử là một lời chúc phúc của Thiên, nhưng đối với tên kia thì hắn nghĩ nó là lời nguyền đấy ".

Triệu Mẫn nhìn xung quanh một cái, rồi kéo tay Vô Kỵ về phòng. Đến nơi nàng cẩn thận đóng cửa, lập một kết giới cách âm mới yên tâm ngồi xuống. Triệu Mẫn nhìn Vô Kỵ thật lâu, rồi từ tốn nói " Ta sẽ kể cho chàng nghe tất cả mọi việc ".

" Ban đầu Sát Thần hội là nơi tập hợp của tất cả các thành phần có ý muốn chống lại lại chúng thần, nhưng về sau thì lại có nhiều mục đích khác nhau. Hội do Cuồng làm chủ, người này vô cùng tà, nhưng lại là người tôn quý nhất hội

Phó hội là Chân Long, người này tính tình kì quái, suy nghĩ khác người, phong lưu lãng tử, rất là tiêu soái... ừm " Triệu Mẫn đỏ mặt, tằng hắng một cái rồi nói tiếp

" Sát Thần chia làm ba thế hệ, nhất nhị tam. Thế hệ thứ nhất là những người đi đầu, đã từng chiến đấu chống lại Thiên khi Đại Thế Giới này chưa thành lập, điển hình là Kiếm Linh đang ở dưới lầu

Thế hệ thứ hai là những người được chiêu mộ sau cuộc chiến đó, họ tuy chỉ vào hội sau này, nhưng sức mạnh của họ so với thế hệ thứ nhất một số người có thể đánh ngang ngửa. Điển hình là Dạ Du người bị mù hai mắt, Chớp người mặc bộ đồ đỏ có tốc độ cực nhanh, hay Sứ, cậu bé nhìn bề ngoài nhỏ tuổi nhưng cư xử như một lão già

Tiếp theo là thế hệ ba, những người được huấn luyện từ lúc trẻ, thực lực tuy thua hai thế hệ trước nhưng khả năng tiềm tàng vô cùng lớn. Điển hình như cha chàng, Võ Thần, Lệnh Hồ Xung "

" Vậy còn tên A Bối lúc nãy trêu chọc nàng, hắn ở thế hệ ba đúng không " Vô Kỵ thắc mắc hỏi Triệu Mẫn.

Nàng lắc đầu trả lời " Không phải, tên đáng ghét đó chỉ là ứng viên cho vị trí Sát Thần thôi. Hắn là người nắm giữ sức mạnh nguyên tố, lần trước hắn trở nên bất thường là do thức tỉnh Phong nguyên tố, chứ bình thường A Bối rất trầm tính, củng coi như là đứa trẻ ngoan. Việc thức tỉnh của hắn dựa vào việc tích lũy năng lượng và cảm xúc của hắn chạm đến ngưỡng cửa của sự giới hạn

Tên đi theo hắn mới là Sát Thần, còn là thế hệ hai, nhưng không biết làm sao đã sa đọa, mất đi tất cả những gì hắn đã từng sở hữu, bị rớt xuống làm ứng viên Sát Thần. Ta còn nghe phong phanh rằng, hắn là người mang một giọt máu của Thiên... ".

Vô Kỵ càng nghe Triệu Mẫn nói thì càng vô cùng thích thú, ở thế giới của hắn thật sự đúng là nhàm chán, từ khi được sát nhập vào Đại Thế Giới hắn mới biết bản thân của hắn mạnh tới đâu. Tuy bản thân hắn không mơ ước quyền lực, nhưng sống mà không có đích để hướng đến thì đúng là vô vị, hắn tự nhủ bản thân phải càng cố gắng mạnh lên mới được.
« Chương TrướcChương Tiếp »