“ Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ “ giọng nói quen thuộc truyền vào tai Vô Kỵ, hắn mở mắt, thấy Triệu Mẫn đang ngồi trước đầu giường, mỉm cười với mình.
Vô Kỵ vươn vai, ngáp một cái, nhìn xung quanh thì thấy đang nằm trong một căn phòng, trang trí củng không tệ, cũng xem là sạch sẽ.
Rồi Vô Kỵ nhìn Triệu Mẫn, xoa xoa bụng, chép chép miệng ra hiệu với nàng. Triệu Mẫn hiểu ý, gật đầu đi ra ngoài. Vô Kỵ mỉm cười, hoá ra việc lúc trước chỉ là một cơn ác mộng. Vô Kỵ đi đến chiếc bàn đặt giữa phòng, rót một tách trà, uống cạn một hơi, mùi thơm của trà làm hắn tươi tỉnh phần nào.
“ Tỉnh rồi sao, cũng may cho ngươi là rừng núi nơi đây có một tửu quán, không thì ngươi bị vứt ở lại rồi “ một giọng nói đáng ghét truyền vào tai Vô Kỵ, khiến hắn nhịn không được mà phun hết nước trà ra ngoài, giọng nói này không ai khác chính là Tiểu Bá Vương.
Tiểu Bá Vương mở cửu đi vào, theo sau là Võ Thần. Vô Kỵ trong tâm thầm than khổ, đúng là đi đâu củng không tránh được oan gia mà.
“ Tên ngốc không ngờ hôm qua ngươi ngủ còn say hơn cả bọn ta đấy “ Tiểu Bá Vương cười
“ Nơi đây là đâu? “ Vô Kỵ lờ đi câu trêu chọc của Tiểu Bá Vương mà nghi ngờ hỏi.
“ Tửu Quán “ Tiểu Bá Vương thấy Vô Kỵ lờ đi câu nói của mình thì khó chịu.
“ Chúng ta đang ở trong thành thị “ Vô Kỵ lại hỏi.
Rầm
Tiểu Bá Vương đập bàn, tức giận “ Tên khốn nhà ngươi bị lãng tai bẩm sinh à, hồi nãy không nghe ta nói đang còn trong sơn lâm à “.
Vô Kỵ vẻ khó chịu “ Ngươi cục xúc vậy làm gì, thiên thần mà lại mắng người như vậy, chả có tí lịch sự gì cả “.
Vô Kỵ không để Tiểu Bá Vương trả lời lại hỏi tiếp “ Sao ngươi còn chưa về trời, ta đọc trong văn thư thì nói ngươi phải về thiên giới rồi chứ “.
Tiểu Bá Vương ngồi xuống, gác một chân lên ghế, trong rất lưu manh nói “ Ta khó lắm mới trốn được xuống đây, có ngu mới về lại nơi nhàm chán đó “.
“ Chả ra dáng gì “ Vô Kỵ mặt mỉa mai nhìn Tiểu Bá Vương.
Hai người bắt đầu tranh cãi quyết liệt, không ai chịu thua ai. Võ Thần im lặng nãy giờ mới cất lời “ Ngươi là con của Trương Thuý Sơn “.
Vô Kỵ đang tranh cãi với Tiểu Bá Vương, nghe Võ Thần nói thì quay lại “ Đúng vậy, ngươi biết cha ta à “.
Hai mắt Võ Thần rưng rưng, vỗ vai Vô Kỵ, quàng tay qua vai hắn, âu yếm nói “ Ta và cha ngươi tính ra tình như thủ túc, tri kỉ có nhau, gặp ngươi ta mừng lắm “.
Vô Kỵ nghe vậy thì ngạc nhiên, người này là bằng hữu của cha hắn ư. Từ bé Vô Kỵ củng ít nghe những gì liên quan đến cha mình, nên nghe vậy liền rất hiếu kì.
“ Ngươi nói thật sao “ Vô Kỵ vẻ nghi ngờ.
Võ Thần đầy nhiệt huyết “ Thật chứ, cha ngươi cùng ta giàu sinh ra tử, chiến đấu từ hồi còn trẻ, hắn rất nghĩa hiệp, củng có thể xem như một anh hùng, nếu như... nếu như... “
Võ Thần cúi mặt xuống, hai vai hắn rung nhẹ hình như là không kềm được cảm xúc. Vô Kỵ thấy vậy liền vỗ vai Võ Thần an ủi, vẻ đồng cảm, có lẽ cái chết năm xưa của cha hắn vẫn làm cho người này ưu sầu, đúng là bằng hữu tốt.
Ai ngờ Võ Thần ngẩn mặt lên, liền túm cổ áo Vô Kỵ, miệng thét ra lửa “ Nếu như cha ngươi không mượn tiền ta, cùng tên Lệnh Hồ Xung chết bầm đi uống rựu thì ta đâu có khổ như vầy, ngươi mau trả nợ cho cha ngươi mau “.
“ Cái gì “ Vô Kỵ như hoá đá, hoá ra tên này không chỉ là bằng hữu, mà còn là chủ nợ.
Vô Kỵ thấy tên này đúng là nhận bừa, muốn lừa gạt tiền của mình thì giận dữ quát “ Ngươi tìm cha ta mà đòi, ta liên quan gì chứ “
“ Cha ngươi cưỡi hạc quy tiên thì không lẽ ta phải đi theo để đòi à “ Võ Thần túm cổ áo Vô Kỵ giật giật, liên tục hét vào tai làm Vô Kỵ choáng váng.
Trong phòng tiếng cãi vã bắt đầu lớn, ba người như mấy bà bán cá ngoài chợ, không chỉ cãi nhau mà còn muốn dùng vũ lực. Tình cảnh trước mắt chắc chỉ thiếu bó rau và vài con cá, là thành cái chợ nhỏ rồi.
Cốc cốc
“ Đồ ăn đến đây “ Triệu Mẫn tay cầm một mâm cơm lớn, bước vào.
Cả phòng đang ồn ào bỗng im lặng, chắc là vì mùi hương từ mâm cơm lan toả ra khắp phòng, khiến Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương bụng đánh trống liên hồi, quên luôn đi việc cãi vã.
Vô Kỵ và Tiểu Bá Vương nước bọt chảy dài hai mép, miệng nuốt ực một cái. Triệu Mẫn để mâm cơm lên bàn, cười một cái rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiểu Bá Vương và Vô Kỵ thấy thức ăn thì lao vào ăn như ma đói, trong như người tị nạn nạn vậy. Võ Thần không tham gia cùng hai tên gia hoả chết đói này, mà bước theo Triệu Mẫn.
“ Này tên ngốc, cô bé phục vụ kia trong cũng không tệ, gia hoả kia thấy thế mà lại mê mẩn, đi theo nàng rồi kìa “ Tiểu Bá Vương vừa ăn vừa nói, có vài hạt cơm còn văng vào mặt Vô Kỵ.
“ Ngươi sạch sẽ tí được không, hắn dám đυ.ng vào Triệu Mẫn thì ngày tàn của hắn đến rồi, không lo gì “ Vô Kỵ khó chịu phủi cơm dính trên mặt, đảo mắt hướng hai người, một nam, một nữ vừa đi ra, rồi tiếp tục chén thức ăn vào bụng.
“ Ngươi quen cô bé phục vụ đó à “ Tiểu Bá Vương nghe Vô Kỵ nói thì ngạc nhiên, ngừng ăn hỏi.
“ Ăn nhanh đi, ngươi không ăn, ta ăn hết bây giờ, lắm chuyện “ Vô Kỵ khó chịu.
Rồi hai người không nói gì nữa, tiếp tục ăn như hổ đói, liện tục cắn nuốt cơm canh trên bàn. Nói đi củng nói lại, món ăn Triệu Mẫn nấu thật sự rất là ngon, tuy hơi dân dã một chút, nhưng lại khiến người ta ăn vào lại không muốn dừng lại, cứ ăn rồi ăn mãi.
Nói đến Triệu Mẫn và Võ Thần thì khi Triệu Mẫn đi ra ngoài, nàng liền bị Võ Thần đuổi theo. Võ Thần nắm lấy tay Triệu Mẫn, kéo lại, khiến nàng quay người lại, mặt đối mặt với Võ Thần.
Võ Thần thì thầm vào tai Triệu Mẫn “ Cùng ta lên mái nhà, ta có chuyện muốn nói “.
Triệu Mẫn e thẹn gật đầu, cùng Võ Thần nhảy lên mái nhà của tửu quán. Trên trời trăng đả lên cao, sương mờ bắt đầu dày đặc nơi sơn lâm, cộng thêm xung quanh là rừng núi, tạo nên một quang cảnh cực kì thơ mộng, say đắm lòng người.
“ Ngươi dẫn ta lên đây làm gì, một nam, một nữ, trăng thanh gió mát, chẳng lẻ ngươi lại muốn giở trò “ Triệu Mẫn e thẹn, nàng vuốt mái tóc bên tai, để lộ ra chiếc tai nhọn, trong cực kì mê hoặc lòng người.
“ Triệu Mẫn lâu rồi không gặp, cô vẫn còn thích đùa cợt nam tử như vậy sao “ Võ Thần tâm không động, chỉ mỉm cười nói với Triệu Mẫn.
“ Chẳng lẻ ta đây không đủ sức hấp dẫn với ngươi hay sao “ nàng kề sát môi vào tai Võ Thần, đưa từng luồng khí nóng va vào cổ và tai hắn, thì thầm nói.
“ Đẹp, rất đẹp, rất hấp dẫn, nhưng vậy thì làm sao chứ? “ Võ Thần tự tin trước mị thuật của Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn thấy không thể trêu chọc được tên gia hoả này thì nghiêm túc nói “ Ngươi muốn nói với ta điều gì “.
Võ Thần nằm xuống mái nhà, tay gác lên đầu, mắt nhìn trời cao, buồn bã nói “ Lâu rồi không gặp, chỉ muốn hỏi ngươi vài điều thôi “.
“ Ngươi cứ việc hỏi “ Triệu Mẫn bình thản.
“ Ngươi lúc đó không giao Vô Kỵ cho hội mà đem hắn về Võ Đang, thì ra là muốn tự tay nuôi dưỡng hắn “ Võ Thần tiếp tục nói.
“ Đúng vậy, ta muốn tự tay nuôi dưỡng Vô Kỵ “ Triệu Mẫn đồng ý.
Võ Thần mặt nghi hoặc nhìn Triệu Mẫn “ Ngươi muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa ngươi gây ra ư “
“ Không, ta chỉ muốn được ở cùng chàng “ Triệu Mẫn buồn bã.
Võ Thần thắc mắc “ Ngươi không sợ tên tiểu tử ấy một ngày nào đó phát hiện được chuyện xưa, cho ngươi một kiếm trả thù à “.
“ Chỉ cần ta được nhìn ngắm khuôn mặt ấy mỗi sáng, có chết cũng xem như viên mãn rồi “ Triệu Mẫn vô ưu mà nói với Võ Thần.
“ Vậy thì tốt rồi “ Võ Thần mỉm cười, hai mắt nhắm lại, thả tâm tình theo mây gió, không quan tâm thế sự xung quanh nữa. Triệu Mẫn nhìn Võ Thần hồi lâu rồi từ trên mái nhà nhảy xuống đất, đi vào trong hành lang tửu quán mà mất bóng.
Đùng
Một tiếng nổ làm lây động núi rừng, khiến yêu thú và nhân loại bên trong kinh hoàng tháo chạy. Khiến Võ Thần nhịn không được mở mắt, hắn nhìn về phương xa mà quan sát hồi lâu, mỉm cười “ Quái Vật lại xuất hiện rồi “.