Chương 7

"Con không lừa ba, ba có thể hỏi Trần Vũ Phi, trước đây nó còn muốn lấy lại ngôi nhà này."

"Ôn Ninh, ba thật sự—"

...

Không còn âm thanh nữa.

Tôi nhìn lại, điện thoại hết pin và tắt máy rồi.

Không biết sạc để đâu.

Thôi, mai tìm sau vậy.

Tôi ném điện thoại lại vào trong hộp.

14

Ba năm trước.

Thông qua sự giới thiệu của họ hàng, tôi theo Trần Vệ Lâm đến nhà họ Trần.

Ngày đầu tiên vào nhà họ Trần, Trần Vũ Phi đã lôi tôi vào nhà vệ sinh mà đấm đá không thương tiếc.

Toàn thân tôi đầy thương tích, kho tôi đem chuyện này kể với mẹ nuôi thì bà ấy chỉ phớt lờ tìm cớ, nói Trần Vũ Phi chỉ đang đùa thôi.

Chỉ có Trần Vệ Lâm là còn che chở tôi chút ít.

Ở trường học.

Tôi bị bạn bè cô lập, thầy cô không quan tâm.

Dưới sự thờ ơ của người lớn, Trần Vũ Phi ngày càng bạo lực với tôi.

Hắn ta nhân lúc tôi không để ý, đẩy mạnh tôi xuống cầu thang.

Khi tôi tỉnh dậy.

Trước mắt là một màn sương mờ mịt, không thể nhìn rõ thế giới này nữa.

Mẹ nuôi biết tôi bị mù, bắt đầu đổ lỗi và bỏ rơi tôi.

Trần Vệ Lâm trước khi đi đã đưa tôi một chiếc điện thoại có bàn phím, ông ta nói sẽ thường xuyên gọi điện cho tôi.

Nhưng cho đến giờ.

Tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại đó.

15

"Ôn Ninh! Con ở trong đó không?"

"Mở cửa đi, ba đây! Mau mở cửa!"

Tiếng gõ cửa khó chịu kèm theo tiếng hô choi tai kéo tôi ra khỏi giấc mơ.

Tôi mở mắt.

Trời bên ngoài vừa hửng sáng.

Chết tiệt.

Từ khi Trần Vũ Phi đến, tôi không thể ngủ đến tự nhiên tỉnh nữa.

Nghe giọng, chắc là Trần Vệ Lâm.

Tôi mặc áo khoác, dò dẫm ra cửa.

Trần Vệ Lâm vừa thấy tôi liền nắm lấy tay tôi, nước mắt lã chã:

"Ôn Ninh, chuyện này là sao? Ngôi nhà này bị ai mua rồi?"

"Còn nữa, tối qua sao con tắt máy? Ba gọi mãi mà không được."

Tôi rút tay lại, "Chủ của ngôi nhà là ai con cũng không biết."

"Tối qua điện thoại hết pin nên tắt máy, gọi không được."

Trần Vệ Lâm ôm tôi vào lòng, tay vô ý vuốt ve lưng tôi.

"Ôn Ninh, con không biết ba sống khổ thế nào đâu."

"Mẹ con không cho ba tiền sinh hoạt còn đuổi ba ra ngoài, còn không cho ba liên lạc với hai anh em trai của con..."

Trần Vệ Lâm khóc nước mắt nước mũi đầy vai tôi.

Tôi cố gắng vùng ra, nhưng không được.

Dù sao ông ta cũng chỉ đến để xin tiền.

Tôi thở dài, "Trong thẻ này còn ít tiền, ba cứ dùng tạm."

Nghe đến tiền, Trần Vệ Lâm lập tức buông tôi ra.

"Còn bao nhiêu?"

"Chắc không nhiều."