Chương 1

Tai nghe của tôi đã kết nối Bluetooth với cùng một người trên tàu điện ngầm hai lần liên tiếp. Cả hai lần cách nhau một tuần và đều diễn ra vào sáng sớm cùng một khoảng thời gian. Nguyên nhân khiến tôi khắc sâu ấn tượng là vì lần kết nối nhầm trước, chỉ vỏn vẹn trong vòng mười mấy phút mà danh mục bài hát của đối phương lại trùng với danh mục bài hát của tôi tới tận ba bài. Rõ ràng là tôi và “hắn” khá giống nhau, có cùng có gu âm nhạc không tồi và không quá đại trà. Thứ lỗi cho tôi dùng đại từ “hắn” để xưng hô, vì tôi vốn dĩ không biết người này là nam hay nữ.

Thế nhưng hôm nay chúng tôi lại ngẫu nhiên trùng phùng.

Lần trước, trong lúc tôi đang kinh ngạc và hưởng thụ vì được nghe nhạc miễn phí, thình lìn ca khúc đang phát bỗng dưng im bặt. Tôi giật mình phản ứng lại: Hóa ra người ta xuống tàu lâu rồi, đã ra khỏi phạm vi mà Bluetooth có thể kết nối.

Đến công ty, tôi hoàn toàn gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu. Sau khi điện thoại của người kia kết nối với tai nghe của tôi, chẳng lẽ hắn không nhận ra tai nghe của mình không phát ra tiếng?

Hay là thật sự hắn cố ý nhường cho tôi nghe?

Chuyện chết người nhất chính là: hôm nay hắn đã phát hiện sự tồn tại của tôi, đồng thời cũng nhận ra cái kẻ kết nối nhầm Bluetooth với điện thoại hắn lần trước là cùng một người. Ngay lập tức, hắn liền bật bài “Second Time”.

Khoảnh khắc đó, tôi liền ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bèn lấm lét nhìn xung quanh không biết phải hành động thế nào

Có lẽ là vì sợ tôi ngắt kết nối, hắn liền đổi ngay sang bài hát thứ hai “Please don’t go”.

Mười mấy giây sau, hắn lại đổi thành bài “Hello” của Adele.

Mặt tôi bỗng nóng lên một cách bất thường. Cái tên này hình như đang làm quen với tôi thì phải?

Một lát sau, ca khúc lại thay đổi. Bài hát này tôi chưa nghe qua bao giờ. Là một giọng nữ, giọng hát có chút lười nhác và tùy ý. Không những thế, lời bài hát cũng khá vi diệu:

“Guessing games get crazy

Trò chơi giữa chúng ta có lúc thật điên rồ

Caught up in the daily

Mỗi ngày em đều cảm thấy rất trọn vẹn

Boy you got me craving

Thật lòng anh khiến em khao khát

If my cheeks turn red would

Nếu đôi gò má em chậm rãi phiếm hồng

You lend me your dress shirt

Anh có thể cho em mượn chiếc áo sơ mi của anh không?”

Dựa vào ca từ để cảm nhận, tôi đoán đối phương hẳn là một cô nàng táo bạo và thú vị. Sở thích hợp nhau thì làm bạn bè cũng không phải là không được.

Không thể tiếp tục bị động thế này nữa, tôi nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi. Trước mặt, có người phụ nữ mang theo con nhỏ tưởng tôi chuẩn bị xuống trạm. Vì sợ không giành kịp chỗ, bà liền đẩy con gái mình ngồi vào vị trí vừa rồi của tôi.

Chưa đến trạm tàu điện trước công ty, đương nhiên tôi không xuống tàu. Tôi đứng lên chỉ để khai phóng tầm nhìn, tập trung chú ý những hành khách đang sử dụng di động trong bán kính năm mét.

Kết quả thực không mấy khả quan. Số người “cắm” mặt vào màn hình di động trong tầm mắt tôi chiếm đến ba phần tư. Điện thoại giống như một chiếc hộp vuông vô hình và khép kín, tự động giam giữ mỗi người chúng ta trong vùng tiếp xúc an toàn của chính mình.

Căn bản là không tìm được người ấy.

Một tay giữ chặt vòng nắm tròn phía bên trên để giữ thăng bằng, tôi liếc mắt nhìn đông nhìn tây nhưng không thu hoạch được gì cả. Lúc này, bài hát trong tai nghe đã dần chuyển sang bài Tạm biệt của Đặng Tử Kỳ.

Người ấy đang chào tạm biệt. Hắn phải xuống tàu rồi.

Khỉ thật! Tiếng loa tàu điện thông báo đến trạm vang lên. Tôi mím môi, không khỏi thấy tiếc nuối. Một thành phố lớn thế này, hằng ngày từ lúc bình minh đến hoàng hôn, tầng tầng lớp lớp người trôi qua nhau như những đợt sóng vỗ, xác suất gặp được “đồng loại” thật thấp biết bao. Cũng như những chuyến tàu điện ầm ĩ chạy liên tục, một khi đã lỡ thì không cách nào đuổi kịp.

Thôi được rồi, trễ giờ thì cứ trễ giờ thôi! Tôi nắm chặt điện thoại di động, hòa cùng dòng người bước xuống trạm. Tất nhiên, cặp mắt tôi cũng không nhàn rỗi, vẫn đang dáo dác dò xét xung quanh mình.

Khắp nơi người đông đến ngột ngạt. Tìm một người lạ chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể.

Tôi bước đi trong mơ hồ, không một chút manh mối. Thình lình, tiếng nhạc trong tai nghe chợt biến mất.

Ngắt kết nối rồi ư?

Tâm trạng tôi tức thì như chìm xuống đáy vực sâu.

Vừa định tháo tai nghe quay về, bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nam, tựa như giọt sương trong veo rơi vào trận gió cát ồn ào.

Hi?

Giọng nói như đang thăm dò, rất trẻ tuổi, cũng rất dễ nghe.

“Bạn còn đó không? Sao vẫn kết nối với điện thoại mình?”

Tôi thật không biết trả lời thế nào. Chúng tôi như đang đứng trong hai chiều không gian, mỗi người ở một hành tinh khác biệt. Hơn nữa, “hắn” cư nhiên lại là con trai. Có quỷ mới biết mặt tôi đỏ đến mức nào. Bởi vì tôi đã bị bắt thóp! Ban nãy tôi như phát điên mà lao xuống trạm, cực kỳ giống một con ruồi không đầu điên cuồng tìm kiếm hình bóng của một người.

“Chắc bạn nghe được tiếng mình nói chứ? Ừ thì mình biết mình đang tự độc thoại, nhưng để mình nói xong đã. Là mình đang nói chuyện với bạn, bạn có nghe được không?”. Hắn dường như bị mấy lời nhảm nhí của chính mình làm cho bật cười, một tiếng cười rất khẽ. “Thôi được rồi, mình cũng không biết nữa, nếu như bạn nghe thấy, bạn đừng di chuyển nhé, mình sợ ngắt kết nối mất”.

Tôi lập tức đứng vững, một bước cũng không dám động. Vì tình huống bất ngờ này, hơi thở tôi có chút hỗn loạn và bối rối.

“Í, đừng nhúc nhích”, hắn vẫn đang nhắc nhở.

“Bạn hãy mở mục ‘Ghi chú’ trong điện thoại của bạn ra để viết xuống. Đây là số điện thoại của mình, cũng là số tài khoản Wechat của mình”.

Ý cười nhanh chóng nở rộ trên gương mặt tôi. Tôi như một cô gái đợi gả, bị chiếc khăn cưới màu hồng cam che kín mặt làm choáng ngợp. Mọi thứ xung quanh đột nhiên tĩnh lặng dị thường. Lúc này, tôi chỉ có thể nghe được thanh âm của người ấy cùng với tiếng nhịp tim đập loạn của chính mình.