- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ngược
- Đắng Lòng
- Chương 92: Mộng Xuân.
Đắng Lòng
Chương 92: Mộng Xuân.
Từng đợt sấm rền vang như những tiếng rít phẫn nộ của bóng tối, nuốt chửng lấy cả bao tinh hà xa xôi đang lấp ló trong hư không thăm thẳm đen kịt.
Những áng mây đen cứ thế dạt ngang bên vùng trời đã bị bao phủ bởi lớp sương dày đặc huyền ảo.
Từng cơn gió ngày càng nổi lên như sự hỗn loạn của một đạo quân đã dâng cao đến đỉnh điểm, nhiệt độ cũng sẵn sàng hạ mình chỉ để khiến cho những cơ thể ngoài kia phải co lại như một con rùa rụt cổ.
Những tán cây đang dần úa tàn theo thời gian cũng rầm rì và xào xạc tạo nên những tràng cười loạn nhịp như mỉa mai cái cảnh đêm tàn heo hắt.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng người vẫn chưa chịu rời đi.
Lục Triết Tần quỳ ở dưới cơn mưa đã hơn bốn tiếng, toàn thân lạnh ngắt, chiếc áo sơ mi mặc trên người cũng đã khô cong.
Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ có điều, mẹ của Khúc Lệ San không quay lại, không cho anh một cơ hội đàm phán.
Trợ lý Lâm đi đến đứng sau lưng người đàn ông. Nhìn bóng lưng đơn côi của anh, cậu ta chỉ lắc đầu thở dài ngao ngán.
“Lục tổng! Sắp một giờ sáng rồi! Anh còn định quỳ đến bao giờ nữa?”
Sức lực của Lục Triết Tần đã cạn kiệt, tầm nhìn trước mắt cũng trở lên mông lung. Không kịp nói điều gì với trợ lý, cả người Lục Triết Tần đổ rạp xuống nền đất ướŧ áŧ.
“Lục tổng! Lục tổng!”
Trợ lý Lâm vội vàng tiến đến đỡ cơ thể của người đàn ông lên.
Nóng quá! Khắp mọi nơi trên da thịt của Lục Triết Tần đều nóng ran.
Trách làm sao được, dầm mưa suốt mấy tiếng đồng hồ, không bị cảm lạnh mới chuyện lạ.
Trợ lý Lâm tức tốc đưa người đàn ông đến bệnh viện gần nhất.
Mồ hôi trên người Lục Triết Tần không ngừng tuôn rơi, theo tiềm thức, anh đưa tay lên quệt đi những giọt mồ hôi đó.
Một lần nữa anh lại mất đi ý thức.
Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, Lục Triết Tần bị cơn nóng khó chịu trong người làm thức tỉnh.
Anh khó nhọc mở mắt ra, một tia sáng yếu ớt le lói.
Cổ họng của anh khô đắng vô cùng, môi khô khốc đến đóng thành từng mảng da chết.
Bỗng nhiên có đôi bàn tay thanh mảnh vươn tới, cởi từng nấc cúc áo sơ mi của anh. Đem lòng bàn tay ấm áp đó luồng vào bên trong áo, không ngừng vuốt ve.
Lục Triết Tần nhíu mày, tức giận bắt lấy đôi bàn tay không biết liêm sỉ kia.
“Cút!”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhưng dường như không thể nào xua đuổi ả đàn bà không biết thân biết phận kia.
Người phụ nữ không rõ mặt kia nhìn dáng vẻ khó chịu của Lục Triết Tần một lúc lâu, sau đó đôi môi cong lên cười.
“Phụt… haha, tức cười quá!”
Giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế?
Lục Triết Tần bàng hoàng mở mắt lớn, cố gắng nhìn rõ dung mạo của người trước mặt.
Dáng vẻ thật của người phụ nữ từ từ phóng đại, nét tinh nghịch hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn kia.
“Triết Tần! Anh đúng là một tên ngốc! Uống rượu cho cố vào để toàn thân đổ mồ hôi như mưa thế này! Anh tính ủ giấm chua sao? Mùi khó chịu chết đi được!”
“Lệ… Lệ San?”
“Sao vậy? Phản ứng này là thế nào? Anh vẫn còn chưa tỉnh rượu sao?”
“Sao em…”
“Sao chăng cái gì? Nằm yên để em lau mồ hôi cho anh!”
Lục Triết Tần chẳng thể nào phân biệt được mình đang nằm mơ hay là đang ở hiện thực. Thật giả lẫn lộn càng khiến cho anh thêm đau đầu.
Chỉ cần thế giới của anh có Khúc Lệ San bên cạnh, dù có nằm mơ Lục Triết Tần cũng muốn.
Vừa lấy khăn lau mồ hôi trên người Lục Triết Tần, Khúc Lệ San khó chịu lẩm bẩm trong miệng.
“Anh cứ uống nhiều rượu như này thì làm sao chúng ta có thể sinh bé con đây?”
Nhìn dáng vẻ hậm hực của cô gái, Lục Triết Tần không khỏi bật cười.
“Này, anh đang cười cái gì vậy?”
“Vợ của anh thật đáng yêu!”
“Đáng yêu cái đầu anh đấy!”
Nói xong, Khúc Lệ San đánh yêu vào l*иg ngực của anh.
“Ui da!”
Lục Triết Tần cắn răng, giả vờ kêu đau.
“Ông xã, anh không sao chứ?”
Khúc Lệ San lo lắng, tức tốc kiểm tra nơi cô vừa đánh anh.
Người đàn ông vòng tay ra sau, ôm trọn lấy thắt lưng của Khúc Lệ San.
Trên người cô lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, da thịt mát mẻ tiếp xúc vào cơ thể nóng bỏng của Lục Triết Tần, khiến anh thêm phản ứng.
“Bà xã, anh khó chịu!”
“Anh khó chịu ở đâu?”
“Ở đây này!”
Nói rồi, Lục Triết Tần đặt tay cô vào l*иg ngực trái của mình.
“Còn ở chỗ này nữa!”
Nụ cười của anh càng thêm ranh mãnh, thân dưới đưa đẩy, khiến cho vật cứng cách một lớp ngăn cọ xát vào bụng dưới của cô.
Khúc Lệ San đỏ mặt, cô cúi xuống cắn vào ngực anh.
“Vô liêm sỉ!”
“Chỗ đó rất khó chịu!”
Khúc Lệ San ngẩng đầu lên, ánh mắt tà mị hệt như yêu tinh xuống trần gian, quyến rũ gia thương.
“Vậy thì hãy hôn em đi, em sẽ giúp anh dễ chịu hơn!”
Nghe lời đề nghị của cô gái, ánh mắt của Lục Triết Tần càng thêm dịu dàng hơn. Anh dùng sức đẩy cơ thể cô tiến về phía mình, đầu hơi cúi xuống hôn lên trán của Khúc Lệ San.
Giọng nói của Lục Triết Tần khàn khàn, và tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, hơi thở nóng phật lên trên mặt cô.
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn mà! Chẳng phải ông xã của em hiện tại đang khó chịu sao?”
Lục Triết Tần đem cô đè ở dưới thân, nghiêng mặt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Đối mặt với ma lực hôn sâu của người đàn ông, nó luôn khiến cho đầu óc Khúc Lệ San choáng váng, hai chân mềm giống như thạch hoa quả.
Khúc Lệ San cảm thấy bản thân mình đang bị con quái vật cắn nuốt, cảm giác của cô, thân thể của cô, trái tim của cô… tất cả hình như cũng không còn là của cô mất rồi.
Hơi thở của hai người giao hòa.
Vật tính ở giữa hai chân của Khúc Lệ San kìm lòng không được mà co rút lại, bụng dưới lăn lộn một dòng nhiệt nóng kỳ dị.
Khúc Lệ San là một người rất mẫn cảm, bị cái hôn nồng nhiệt cùng sự tiếp xúc đầy kí©h thí©ɧ của người đàn ông, thì dòng nhiệt nóng đã lặng lẽ chảy ra ở giữa hai chân, khát vọng được yêu, được lấp đầy dần dần bộc lộ rõ.
“Ưm… a…”
Lục Triết Tần rời khỏi môi của cô, di chuyển xuống phía dưới, hôn chiếc cổ mềm của cô, liếʍ làn da trơn mịn của cô. Trên người Khúc Lệ San có mùi hương hoa oải hương nhàn nhạt, rất tinh khiết, tìиɧ ɖu͙© làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ khiến cho người ta muốn được thương yêu.
Trên người Lục Triết Tần tản ra mùi hương nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, mùi này người con gái lại quá quen thuộc, mà từng hơi thở giữa răng môi cô lúc này, cũng đã bị mùi nam tính chiếm lĩnh.
Khúc Lệ San nhịn không được mà run rẩy, không tự chủ được mà phun ra một tiếng thở dốc mỏng manh. Thân thể nóng bỏng của người đàn ông bao trùm lên trên người cô, sức nặng đè xuống khiến cho cô không tìm được còn đường trốn thoát.
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại bị hôn đến đỏ lại bật ra tiếng than nhẹ, đầu lưỡi của người đàn ông lại tiến vào một lần nữa, liếʍ hàm răng của Khúc Lệ San. Anh không ngừng mυ"ŧ cánh môi của cô, sau đó lớn mật lấy lưỡi nóng thăm dò câu dẫn cái lưỡi của cô, một lần lại một lần quét qua bên trong gò má của cô, khiến cho cô bị cháng váng.
“Ông xã… a… em khó chịu quá…”
Khúc Lệ San nắm lấy bộ váy ngủ đã sớm trễ xuống ngực, ưỡn người vặn vẹo. Từng luồng nhiệt lạ lẫm sâu thẫm bên trong cơ thể đang được nhóm dần lên, cảm giác nóng bức ngứa ngáy khó chịu quá. Da thịt đột nhiên trở nên mẫn cảm một cách kì lạ, ngón tay động vào liền biến thành những cái vuốt ve mơn trớn. Cô hé môi ngâm nga, hai bắp đùi cọ xát vào nhau, cố gắng giảm đi ham muốn đang sục sôi gào thét.
“Ông xã…”
Giọng nói của Khúc Lệ San bỗng trở nên nũng nịu, hai tay lướt trên bả vai, đem váy ngủ cởi xuống. Mơ mơ hồ hồ muốn được thoã mãn sự trống rỗng khó chịu bên dưới. Cơ thể cường tráng của Lục Triết Tần nhanh chóng đè lên một lần nữa, giam hãm cô dưới thân, da thịt tiếp xúc thân mật càng khiến cho ham muốn trở nên mãnh liệt. Khúc Lệ San gấp gáp bám hai tay lên cổ người đàn ông, trằn trọc tìm kiếm môi anh, đầu lưỡi nhanh nhẹn đẩy kẽ răng chen vào.
“Ưm… ông xã… em khó chịu quá…”
Rõ ràng ban đầu người khó chịu là anh, vậy mà chỉ vì nụ hôn cuồng nhiệt đó, Khúc Lệ San từ thế chủ động sang bị động.
Lục Triết Tần nhếch môi cười thầm, dường như anh đã thành công dẫn dụ được con mồi, bàn tay chụp lên bầu ngực đẫy đà của Khúc Lệ San, nắm lấy hạt đỏ mà không ngừng vân vê trêu đùa. Khúc Lệ San bị hôn đến da đầu tê rần, cả người vô cùng sung sướиɠ không nhịn được mà vươn đầu lưỡi đáp lại anh, dây dưa quấn lấy nhau.
Kỹ thuật của Lục Triết Tần so với cô tốt hơn rất nhiều, dịu dàng khıêυ khí©h hút hết dưỡng khí trong miệng cô, âm thanh ái muội như kí©h thí©ɧ mọi giác quan bừng tỉnh. Khúc Lệ San vươn tay mơn trớn l*иg ngực kiên cố, từng khối cơ săn chắc rõ ràng sờ lên rất có cảm giác. Càng vuốt ve bên dưới của Khúc Lệ San càng trở nên ướŧ áŧ, bắp đùi cọ phải một vật thô dài đang giật nảy lên.
Lục Triết Tần đưa thân dưới của anh chạm vào miệng nhỏ đang gấp gáp co rút, cọ tới cọ lui như khıêυ khí©h cô vậy. Thứ đó của anh vừa to vừa dài, cứ chọc vào rồi lại rời đi, mỗi lần anh ghé đến trước cửa động là Khúc Lệ San lại dùng sức hút chặt lấy, lý trí của cô lúc này chỉ nghĩ đến làm sao khoả lấp sự trống trải đáng ghét này.
“Muốn không?”
Muốn chứ! Rất muốn là đằng khác.
Khúc Lệ San than thầm trong lòng, rõ ràng chỉ muốn đùa cợt với anh một lúc, ai ngờ đâu lại rước hoạ vào thân, bị anh nhìn trúng điểm yếu, từ đó không ngừng kiêu khích cô.
“Ông xã… anh thật không công bằng! Em… em muốn… cho em… đi ông xã…”
Lục Triết Tần hôn lên ngực cô, đầu lưỡi ướŧ áŧ đảo quanh đỉnh hồng rồi mυ"ŧ chụt lấy, cảm giác mềm nhẹ trêu chọc tâm trí, cô theo bản năng ưỡn ngực lên, đem cả bầu ngực đầy đặn đẩy sâu vào miệng anh. Những cơn kɧoáı ©ảʍ như sóng vỗ, dập dờn nhấn chìm Khúc Lệ San trong sự dịu dàng mà người đàn ông mang lại.
Khúc Lệ San cong eo hét lên, nụ hôn của anh từ khi nào đã chạm vào nơi đó, phía dưới run rẩy kêu gào, không chịu nổi kí©h thí©ɧ đè ép lên thần kinh, khao khát được anh lấp đầy.
Lục Triết Tần để cô quỳ trên giường, từ phía sau đi vào. Toàn bộ cơ thể của cô đều đang căng lên, sự xâm nhập quá mức chặt chẽ, tận tình phóng thích tất cả du͙© vọиɠ vào bên trong cơ thể cô vậy. Bàn tay to lớn lượn lờ trên bầu ngực, xoa nắn rồi lại cắn m.ú.t, động tác va chạm kịch liệt khiến Khúc Lệ San đong đưa bay bổng, ngửa cổ hưởng thụ tư vị đê mê chìm đắm trong du͙© vọиɠ.
Lục Triết Tần quỳ trên nệm giường mềm mại, thắt thắt đỉnh động về phía trước, hang động ướt đẫm thủy cường, không ít chất lỏng đi theo động tác trừu động của ông mà văng ra ngoài, thịt non ma sát với vật cứng có lúc lộ ra.
Vật nữ tính vốn phấn nộn, lúc này phải căng ra hàm chứa dị vật to lớn, tựa hồ như giây tiếp theo sẽ bị nứt vỡ.
“Ư… a”
Chiếc động nhỏ eo hẹp bị vật nam tính làm đến tê dại, miệng nhỏ không ngừng rêи ɾỉ, mông vặn vẹo, thầm dâng mình cho Lục Triết Tần tùy ý lộng hành.
Động tác của Lục Triết Tần quá nhanh, cơ thể cô không có sức chống đỡ, trực tiếp ngã gục trên giường. Anh không dừng lại ở đó, dựa lên lưng Khúc Lệ San, vật cứng vẫn còn trừu động, càng lúc càng cắm sâu hơn.
Vào đúng lúc lên thời điểm cao trào, bỗng nhiên bên tai hai người truyền đến tiếng mở cửa. Lục Triết Tần theo phản xạ mà đưa mắt nhìn ra phía cửa phòng.
Lạ thật! Rõ ràng cửa phòng vẫn còn khoá trái, vậy tiếng mở cửa phát ra từ đâu?
Tiếng bước chân ngày càng vọng gần, Lục Triết Tần có một linh cảm chẳng lành, động tác ra vào đột nhiên dừng lại, hai bên thái dương nhễ nhại mồ hôi.
Vài giây sau, tiếng gọi của một người đàn ông truyền đến, Lục Triết Tần giật mình. Ánh mắt của anh rũ xuống, nhìn vào tấm lưng cong đẹp của người phụ nữ.
Nào ngờ hình bóng đó dần dần mờ đi, Lục Triết Tần trừng mắt lớn, sau đó lại có tiếng người phụ nữ, cuối cùng anh bị đánh thức dậy.
Lục Triết Tần bàng hoàng mở mắt lớn, phát hiện hiện tại anh đang ở trong một căn phòng màu trắng xoá.
Nhìn kỹ thì mới thấy, hoá ra anh đang ở trong bệnh viện.
Những tiếng nói đột nhiên vang đến lúc đó là lời căn dặn của bác sĩ với y tá về việc kê thuốc cho anh.
Cảnh tượng vừa nãy… thì ra là mộng xuân…
Điên thật rồi! Chỉ vì nhớ Khúc Lệ San quá nhiều, khiến cho anh phải trải qua một cảnh mộng xuân đầu gian dở.
Nếu như lúc đó ý thức của Lục Triết Tần không dần thanh tỉnh, thì liệu rằng anh có cơ hội được nếm thử trọn hương vị nhớ nhung đó?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ngược
- Đắng Lòng
- Chương 92: Mộng Xuân.