Chương 3: Nữ cải nam trang, tai hoạ ngầm

Khúc Thanh Ngôn cánh tay vươn ra dừng ở giữa không trung, giữ người lại thì không ổn, thả Trần di nương đi lại càng không ổn

Từ nhỏ đã bị dưỡng như nam hài tử, lớn lên lại có tú tài công danh, kiếp này nàng chỉ có thể làm nam nhân, nếu lời nói dối bị vạch trần thì hậu quả bất luận nàng hay Tần thị đều không chịu nổi

Nàng bước nhanh đến ngoài đại môn liền phát hiện người Vương bà tử mang tới đã kéo Trần di nương đi mất dạng, nàng đuổi theo một đoạn cũng chỉ thấy bóng dáng xe ngựa mơ hồ

Nàng bực bội trở lại sân thì thấy chưa xuất giá Tam tỷ Khúc Chiêu Vân, vẻ mặt mừng rỡ, tầm mắt lấp lánh tinh quang hướng tới ngân phiếu trong tay Tần thị “Nương, không ngờ Trần di nương lại đáng giá như thế, những năm mươi lượng ngân phiếu, biết vậy sớm đem nàng bán”

Ngón tay Tần thị khẽ miết ngân phiếu, vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt: “Trần di nương trước giờ quen làm nũng, khi phụ thân ngươi còn, cái gì tốt nàng muốn cái ấy, nguyên tiền dưỡng nàng mấy năm nay có thêm một số không nữa cũng không đủ, đem nàng bán cho Vương bà tử là đã quá dễ dãi với nàng”

“Nương, chúng ta đã mãn hạn để tang, cũng nên đặt mua váy áo mới rồi, ngày mai liền dùng tiền này đi một chuyến tới Khánh Vân Tường có được không?”

“Cũng tốt, hai năm qua vì phụ thân ngươi coi như đã đem chuyện của ngươi hoãn lại, qua năm ngươi cũng mười bảy tuổi, chuyện hôn nhân của ngươi cũng nên tính trước mới phải, chúng ta đi trước đặt hai chiếc váy vân văn chỉ bạc, lại đi xem có trang sức độc đáo hay không”

Nói chuyện một hồi, ngân lượng bán Trần di nương thu được đã không còn bao nhiêu, Khúc Thanh Ngôn không thể nhìn được nữa, nàng kéo cổ tay Tần thị, trong tiếng thét phẫn nộ của Khúc Chiêu Vân lôi Tần thị vào phòng

“Ngươi bị trúng gió sao, cho ngươi tiền đi thi Tuế khảo về liền động tay động chân với ta đấy hả?” Tần thị xoa cổ tay, khí thế vẫn cao ngạo như trước

Một chữ hiếu có thể đè chết người, Khúc Thanh Ngôn hít sâu vài hơi, lúc này mới đem lửa giận khắp người đè xuống, “ Nương, ngươi có phải hay không đã quên mất thân phận chân thật của ta?”

“Thân phận thật? Ngươi thì có thân phận gì, ngươi đừng nghĩ có công danh tú tài thì rất giỏi, phụ thân ngươi năm đó thế nhưng là xuất thân tiến sĩ, trước mặt ta hắn cũng không dám hô to gọi nhỏ như ngươi”

Tần thị ngang ngược vô lý đến nỗi làm người ta muốn thật sự động thủ với nàng... Khúc Thanh Ngôn siết chặt nắm đấm, bình tĩnh hỏi lại nàng: “Nương, ngươi nghĩ thật kỹ, ngươi thật sự có nhi tử sao?”

“Ta sao lại không có, ngươi nghĩ ngươi là người chết sao? Hay ngươi đã đủ lông đủ cánh rồi, muốn bỏ rơi một quả phụ như ta?”

Giọng Tần thị lần nữa cất cao, gân xanh trên trán Khúc Thanh Ngôn giật điên cuồng, nàng vươn tay nắm lấy tay Tần thị đè lên ngực của mình

Thiếu nữ mười lăm tuổi, trước ngực đã có dáng vẻ linh lung mạn diệu, đường cong lả lướt, xúc cảm mềm mại quen thuộc làm Tần thị giật mình sửng sốt, sắc mặt trắng bợt, khí thế cao ngạo chợt biến mất

“Xong xong xong, Thanh Ngôn a nương đã quên ngươi không phải nhi tử, giờ phải làm sao, giờ phải làm sao, ả Trần di nương kia hình như đã biết thân phận thật của ngươi”

“Ngươi bây giờ mang ta đi tìm Vương bà tử, bọn họ vừa đi không bao lâu, hẳn còn có thể đoạt nàng về”

Tần thị lấy lại tinh thần, kéo Khúc Thanh Ngôn vội vã ra cửa, viện của bọn họ ở thành Tây, sân Vương bà tử ở thành Nam, cách các nàng không xa, hai người một đường chạy tới trước sân viện của nàng, liều mạng vỗ ván cửa

“Ai đó?”

Thanh âm già nua từ trong viện truyền tới, rất lâu sau mới thấy ván cửa run rẩy kéo giật lại, Tần thị giương tay dứt khoát đẩy hẳn ra, liền nhìn thấy một lão trượng tập tễnh, chống quải trượng đứng trước cửa

“Vương bà tử đâu? Mau gọi nàng ra đây gặp ta”

“Nàng ra ngoài còn chưa trở lại, các ngươi nếu có việc tìm nàng thì vào trong viện đợi đi”

Các nàng nào đợi được, nhất là phát hiện Vương bà tử mang người đi còn chưa trở về

“Nương, chúng ta phân ra đi tìm, ngõ phía Đông để ta đi"

Ngõ Đông, phường yên hoa Bình huyện. Cùng với dung mạo, phong vận của Trần di nương thì bán nàng tới chỗ đó khéo lại được giá tốt hơn

“Như vậy sao được, kia là nơi nào, ngươi một...”

Khúc Thanh Ngôn nhanh tay che miệng Tần thị, vội nói tiếp: “Nhi tử đi vào trong đó cũng coi như thích hợp, nương cứ an tâm”

Tần thị liều mạng lắc đầu, nàng vừa nghĩ Khúc Thanh Ngôn cũng là một cô nương, này thì làm sao có thể để nàng một mình một người đi ngõ Đông được, nhưng nàng thân là một quả phụ đi vào đó lại càng không thích hợp

Khúc Thanh Ngôn quay sang cười với lão trượng, kéo Tần thị ra khỏi sân viện Vương bà tử, “Nương, ngươi nếu không sợ thân phận thật của ta bị người khác biết thì người cứ ồn ào tiếp đi”

Nàng sao có thể không sợ, Tần thị ngượng ngùng xoa mũi: “Nhưng loại địa phương đó ngươi thật sự không thể đi được, không thì chúng ta đợi Vương bà tử ngay tại đây?”

“Chờ ta làm gì? Ngươi còn có di nương muốn bán sao?”

Vương bà tử rạng rỡ xuất hiện ở đầu ngõ, Tần thị và Khúc Thanh Ngôn giương mắt nhìn sang lại chỉ thấy duy chỉ có mình nàng đi về, không có nửa cái bóng của Trần đi nương

“Trần di nương đâu?”

“Bán rồi, Trần di nương loại hàng này mặt kiều thân lả lướt, quả là một vưu vật, sáng sớm đã có người nhường ta tìm, hôm nay vừa mang người từ chỗ ngươi đi liền dẫn ra ngoài thành luôn”

Mẫu tử hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lẫn nhau đều thấy được lo lắng nồng đậm

“Bán tới nhà ai? Chúng ta không bán nữa, mau dẫn chúng ta tới đem người tìm về” Tần thị cánh tay còn kéo Vương bà tử đã bị nàng gạt ra

“Giao dịch giữa ta và ngươi đã thành, người ta đã giao cho khách nhân, đâu có chỗ cho các ngươi nuốt lời, nếu như không còn việc gì mời hai vị về sớm đi

Vương bà tử mở cửa, không hoà nhã liếc các nàng, trở tay đóng sập đại môn lại

“Thanh Ngôn à, giờ làm thế nào cho phải đây?”

Khúc Thanh Ngôn đau đầu giữ dội, nàng thở dài vươn tay gõ cửa, “Dám hỏi Vương đại nương, Trần di nương được bán tới hộ như thế nào?”

“Đương nhiên là cao môn đại hộ, nếu không phải nàng mới hơn hai mươi lại bảo dưỡng không tệ thì ngươi cho là có cái giá năm mươi lượng bạc hay sao? Ta cũng không sợ các ngươi đi tìm, Thanh huyện Chu gia có vị lão thái gia, lần này chọn người là để nâng làm tiểu thϊếp thứ mười một”

Chu gia Thanh huyện, khi Khúc Bá Trung còn sống đã từng nhắc qua với Khúc Thanh Ngôn, Chu gia đời đời làm huyện thừa, bất luận Trị huyện Thanh huyện là ai, huyện thừa đều là người Chu gia

Thế mà lại bán tới môn hộ như vậy, xét tình trạng các nàng bây giờ muốn mang người trở về là không có khả năng, Khúc Thanh Ngôn đầu cúi thấp hơi có chút ủ rũ

“Thanh Ngôn, nương có phải đã đem phiền toái tới cho ngươi không?” Tần thị sau trận này tỉnh táo lại cảm thấy ngân phiếu trong tay như củ khoai nóng bỏng

“Không sao, Trần di nương có thể tới Chu gia coi như cũng là phúc phận của nàng” Việc đã tới nước này nàng còn có thể nói gì, Khúc Thanh Ngôn đỡ cánh tay Tần thị, hai người chậm rãi trở về

Đẩy cửa viện, liền thấy Khúc Chiêu Vân vui vẻ chạy ra từ phòng Trần di nương, “Nương, ngươi xem ta tìm được gì này, trong phòng Trần di nương còn giấu không ít những thứ tốt”

Nàng đón ánh chiều tà mở chiếc hộp trong tay ra, Khúc Thanh Ngôn bị ánh sáng châu ngọc đầy hộp đâm chói mắt, từ chất lượng cực kỳ không tệ

Tần thị vừa thấy những trang sức này, hoả khí lại cuồn cuộn bốc lên, “Tiểu kỹ nữ này, biết ngay phụ thân ngươi tốn không ít bạc cho nàng, những vật này ngay cả ta cũng không có, nên sớm đem nàng bán đi mới phải”

Tần thị đem hộp trên tay Khúc Chiêu Vân đoạt lại, cũng không để ý Khúc Chiêu Vân gọi sau lưng, vội về phòng mình, lo lắng trước đó hoàn toàn không thấy

“Nương như thế nào lại vậy” Khúc Chiêu Vân giậm chân oán trách với Khúc Thanh Ngôn

Phận làm con không được phép nói cha mẹ, khoé miệng Khúc Thanh Ngôn giật giật, đem giỏ thi trong góc mang về thư phòng của mình

Nàng tê liệt ngồi ở ghế bành, ngón tay non mịn xoa mi tâm, biến cố liên tiếp ập đến, nên làm như thế nào cho phải?

Nàng suy nghĩ rất lâu, đề bút viết cho gia gia ở Hà Nam một phong thư

Nàng xuyên tới thân thể này là lúc Khúc Bá Trung được thụ phong, đang trên đường chạy tới Bình huyện nhậm chức, vị gia gia đảm nhiệm chức vị chính tam phẩm nàng chưa từng được gặp qua, cứ như vậy truyền tin qua đến được tay gia gia là tốt nhất, nếu bị Khúc lão phu nhân giữ lại... Sau viết một câu cuối cùng, nàng nhìn chằm chằm phong thư, sau hồi lâu, buông bút lông đem phong thư xé nát