Chương 1: Tú tài dễ làm, Tuế khảo khó qua

Tháng tám mùa thu, nguyệt quế rộ

Ở viện thi Đông Nhai thuộc phủ Tế Nam, toàn bộ các sĩ tử tham gia thi ngồi kín hai phía đông tây của viện, người người bụng đầy kinh thư, múa bút thành văn, mặc dù trở thành tú tài thì quang tông diệu tổ, nhưng muốn giữ được công danh này thì hàng năm phải tham gia kỳ thi Tuế khảo, sau thi căn cứ vào thành tích mà phân định đẳng cấp, đẳng cấp quá thấp liền phải chịu đòn.

Trước mặt bao người, bị tụt quần đánh bằng roi, chỉ tưởng tượng thoáng qua mà cũng thấy hoảng hốt, đương nhiên, đây mới chỉ là hình phạt về thân thể, chịu đòn xong công danh lợi lộc toàn bộ bị miễn trừ mới là đả kích tinh thần đáng sợ nhất.

Khúc Thanh Ngôn một đêm trằn trọc mất ngủ, trong đầu loạn một đoàn, cứ nghĩ đến chế độ khóa cử của triều đại này là đầu óc quay mòng mòng hết cả lên, nàng không dám lại nghĩ ngợi lung tung, giương mắt tập trung nhìn vào đề thi được dán trên đèn l*иg phía trước, suy nghĩ cẩn thận làm như thế nào để giải đề.

Năm nàng mười ba tuổi thì đỗ tú tài, còn chưa kịp suy tính tỉ mỉ, vị phụ thân làm huyện lệnh của nàng ngẫu nhiên bị đá tảng rơi trúng đầu, bệnh tình nguy cấp bất hạnh bỏ mình.

Nàng phải để tang phụ thân ba năm, mãi tới tháng sáu ngay sau khi cởi bỏ đồ tang liền ngựa không ngừng vó, cấp tốc lên đường, ngay khắc cuối thì đuổi kịp Tế Nam phủ Tuế khảo, đây còn là lần đầu tiên nàng tham gia Tuế khảo, nói không khẩn trương là không thể nào

Bàn dài thành dãy, cứ cách hai xích là một vị trí, nàng xác thực lần này vận khí không được tốt lắm, hai bên trái phải là hai tảng thịt mập mạp, thoáng động đậy liền có thể bắt gặp thân thể bóng mỡ màng, mồ hôi đầm đìa, dính dính ngấy ngấy

Phía dưới chỗ ngồi được đặt một cái bô tiểu bằng gốm đen, tên béo phía bên tay trái gác bút, vén vạt áo lên, đem bô tiểu đến

Khúc Thanh Ngôn ẩn ẩn nhẫn nhẫn cắn chặt hàm răng, con ngươi động cũng không dám động sợ mình chạm đến thứ gì cay mắt

Nàng tầm mắt tập trung vào đề thi mới được treo lên, Đề học quan khoa này là vị Trạng Nguyên đăng khoa năm Bính Tuất, tức năm thứ hai Thành Thuận, tên là Dư Hữu Đài, người này đối nhân xử thế ngay thẳng, thương nước thương dân, đề ra cũng tràn ngập khí thế, chỉ có bốn chữ duy nhất: Duy dân sở chỉ

Khúc Thanh Ngôn biết bốn chữ này xuất phát từ [Kinh Thi · huyền điểu], nguyên văn là “Bang kỳ thiên lý, duy dân sở chỉ”. Đại khái là quốc thổ rộng lớn, đều là nơi để dân chúng ăn cư lạc nghiệp, hàm ý yêu nước yêu dân

Dư Hữu Đài ra đề mục này đại khí ngút trời, mang theo tâm thế của một vị Trạng Nguyên danh xứng với thực, song Khúc Thanh Ngôn nhớ lại bốn chữ này ở kiếp trước của nàng chính là văn tự ngục, năm đó để hiểu thấu loại văn tự ngục này nàng còn cố ý nghiên cứu đề thi này, lúc này hạ bút không chút nào do dự, hành văn theo [Ngũ kinh] liền mạch lưu loát, nước chảy mây trôi, khác với tình cảnh chật vật lần trước

Gian nan sống qua kỳ Tuế khảo, nộp bài thi cho quan giám thi, Khúc Thanh Ngôn thấy một tầng da bị lột rụng, nàng mượn hai tay áo bào rộng thùng thình che đi cánh tay co cứng run rẩy, liếc qua thấy hai tảng thịt mập mạp hai bên khuôn mặt nghiêm trọng, mắt dán chặt về phía đại đường

Ở sảnh đường mấy vị sĩ tử đem đại đường bao quanh tầng tầng lớp lớp, Khúc Thanh Ngôn giương mắt quét tới quét lui, nhìn lồi con mắt mà một sợi lông cũng không thấy hở

“Đề học quan đại nhân đến”

Tên mập thận yếu đi tiểu liên tục phía tay trái có vẻ không nhịn được, mắt thấy có phủ binh đến xua người, hoảng hồn kêu lớn, song quan Đề học đại nhân địa vị cao quý nhẽ lại một tân tú tài có thể mạo phạm, hành động của tên mập vốn không nhanh nhẹn bị phủ binh từ xa xông tới áp ra ngoài

Kỳ Tuế khảo mấy ngày nay cũng không xảy ra bất kỳ sai sót nào, phủ binh cũng không dám lại để mọi người cơ hội gây rối, sợ chẳng may tên ngốc nào đó lại nhảy ra mạo phạm quan Đề học đại nhân bèn mang theo gậy gộc tăng nhanh tốc độ tuần sát, không ngừng thúc giục đám sĩ tử mau chóng cuốn gói

Bên trong viện phủ khảo thí bỗng xảy ra biến cố, loạn thành một đoàn, Khúc Thanh Ngôn còn chưa kịp chỉnh lý xong giỏ đồ liền bị một tên sĩ tử nào đó xông trúng, nàng giơ tay bắt lấy nhưng không tới, bất lực trơ mắt nhìn giỏ đồ thi vẽ một đường pa-ra-bôn, đập trực tiếp vào đầu quan Đề học đại nhân

Tên vừa đá trúng giỏ đồ phát ngốc, đám sĩ tử đang xô xô đẩy đẩy phát ngốc, Khúc Thanh Ngôn cũng phát ngốc nốt

Nàng âm thần hỏi thăm mười tám đời tổ tông tên khốn nạn vừa gây chuyện, chân tay nhanh nhẹn chen qua đám người, tại đại đường, lộp bộp một tiếng quỳ gối trước mặt mấy vị đại nhân vừa bước ra

Lúc này nói lắm sai lắm, cứ thành khẩn nhận tội là được rồi

Vị nhân huynh vừa đá phải giỏ đồ của nàng cũng kịp phản ứng lại vội vàng chen tới bốp một tiếng quỳ xuống

“Bái, bái kiến quan Đề học đại nhân, Tri phủ đại nhân, tiểu, tiểu nhân không phải cố ý. Ngài đại nhân đại lượng, kính xin bỏ qua cho tiểu nhân”

Người này một đằng lắp bắp nói xong mấy câu xin tha liền liều mạng dập đầu, trơ ra Khúc Thanh Ngôn ở một bên, liền lạy cũng không phải, mà không lạy tựa như cũng không ổn lắm

Dư Hữu Đài cúi đầu nhìn xuống hai người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt thanh triệt, trên thân bận bộ lam sam mới tinh, nho khăn mềm mại vắt sau gáy, đối lập lại lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài

Ánh mắt chợt loé lia sang hướng còn lại, chỉ thấy người nọ liều mạng dập đầu, dáng người khô gầy, tóc mai đen trắng lẫn lộn, đầu đội nho khăn sờn cũ, nho sam trên người vá chằng vá chịt

Không có so sánh thì không có khác biệt, Dư Hữu Đài cũng không muốn làm khó bản thân liền chuyển ánh mặt sáng Khúc Thanh Ngôn

“Tên họ, quê quán?”

Khúc Thanh Ngôn chợt thấy kinh hoảng, đây là muốn hủy bài thi của nàng sao?

Bên trong trường thì, nếu là có người chống đối, mạo phạm quan Đề học đại nhân hay Tri phủ đại nhân, nhẹ thì hạ đẳng cấp, nặng thì hủy bài thi, bãi trừ tư cách thi

Trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng, lần khảo thí này nàng tự thấy tứ thư ngũ kinh thể hiện vô cùng tốt, còn đang trông chờ lần Tuế khảo này chiếm được đánh giá nhất cấp hoặc nhị cấp, trực tiếp thăng cấp làm lẫm sinh, làm lẫm sinh được hưởng phụ cấp của Triều đình phát xuống, được huyện phủ cấp bảo đảm, còn có thêm khoản bạc trợ cấp sinh hoạt

Nàng hiện tại thiếu nhất chính là tiền

Nếu như ngay lúc hệ trọng này liền vì một giỏ đồ thi mà lật thuyền, không đạt được lẫm sinh còn bị phạt roi, thực sự là có chết cũng không hết oan uổng

Nhưng phàm là vấn đề vị quan Đề học này muốn biết nàng không thể không trả lời, Khúc Thanh Ngôn chỉ thấy lòng dạ nôn nao rỉ máu

“Hồi bẩm đại nhân, đệ tử họ Khúc, tự Thanh Ngôn, là người Bình huyện”

“Họ khúc? Bình huyện?”

Dư Hữu Đài nghiêm mặt, mày hơi nhíu “Ngươi đến từ Bình huyện có Tri phủ là Khúc Bá Trung sao?”

Đề học quan đại nhân như thế nào lại biết rõ danh tính phụ thân nàng vậy?, môi Khúc Thanh Ngôn thoáng mấp máy, đem các loại ý niệm trong lòng đè xuống, an phận hồi đáp: “Hồi bẩm đại nhân, Tri huyện của Bình huyện đúng là Khúc đại nhân”

Nhắc tới cố nhân, Dư Hữu Đài bỗng đột nhiên không còn tâm lực để ý tới hai người trước mặt nữa, khoát tay, xoay người thong thả trở lại đại đường, phủ binh vây quanh hai người tiến lên nhìn đăm đăm

“Đi nhanh lên, mau, trường thi không phải là nơi cho các người gây chuyện”

Khúc Thanh Ngôn cũng không màng thu thập hết đồ trên bàn, chỉ qua loa đem nghiên mực, bút lông ném vào giỏ thi liền bị phủ binh thô bạo xua ra khỏi trường thi

Chạng vạng mà mặt trời vẫn như trước chói mắt, nàng đứng ngây ra trước trường thi, đầu còn hơi chút mông lung

Gia quyến các sĩ tử đứng đầy bên ngoài trường thi, nàng chỉ quét mắt qua liền chọn hướng một góc đường mà đi. Trong hỗn loạn vô tình nghe thấy một câu “Phụ thân, Đề học quan đại nhân không chịu diện kiến ta, số ngân phiếu này làm sao đưa qua đó bây giờ, lần này đề thi thật là khó”

Khúc Thanh Ngôn men theo giọng nói quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vị kia thận yếu nhân huynh cùng phụ thân của hắn, hai người đứng dưới hiên nhà, thương lượng với nhau làm thế nào hối lộ Đề học quan đại nhân

Tên đầu sỏ gây sự không có việc gì, tên tú tài mất hồn lạc phách đá phải giỏ thi của nàng cũng không có việc gì, duy chỉ riêng nàng chịu liên lụy bị Đề học quan đại nhân tra hỏi danh tính, Khúc Thanh Ngôn trong lòng uất nghẹn một hơi làm như thế nào cũng không nuốt trôi được

“Khúc tiểu ca”

Phía sau truyền đến một thành âm quên thuộc, Khúc Thanh Ngôn quay lại liền nhìn thấy Thôi chủ bộ đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng, song ánh mắt vẫn rơi vào phía trong trường thi

“Thôi chủ bộ, ngài cũng đến Tế Nam phủ sao?” Khúc Thanh Ngôn lưng cõng giỏ thi, đứng cách hắn một khoảng

“Khúc tiểu ca dạo này khoẻ chứ, nhẽ ra hồi hè khi nhà cậu trừ bỏ để tang, ta nên đến thăm viếng mới phải đạo, ngặt nỗi phủ nha dạo này sự vụ bận rộn...” Thôi chủ bộ lại không nói tiếp, Khúc Thanh Ngôn cũng tự biết đây chỉ là lời khách sáo, chắp tay trả lời: “Thôi chủ bộ khách khí, phụ thân nếu như còn tại thế ắt cũng không muốn ngài vì việc tư mà sao nhãng chức trách”

Thôi chủ bộ nghe thế đối với Khúc Thanh Ngôn vô cùng hài lòng “Đề học quan đại nhân vẫn còn ở trong trường thi sao?”

“Lúc vãn sinh rời khỏi, mấy vị đại nhân vẫn còn ở trong trường thi”

Đạt được kết quả mong muốn, Thôi chủ bộ hài lòng nhẹ vuốt chòm râu, nhấc mắt liếc qua trường thi đang được nhóm phủ binh tuần sát, từ bên trong một thân ảnh cao gầy bước ra ngoài, thân mang bào phục xanh sẫm, đầu đội mũ cánh chuồn đen, eo mang đai ô giác. Đây chính là công phục của quan chính ngũ phẩm

Thôi chủ bộ bỏ lại Khúc Thanh Ngôn hướng trường thi bước đến, kết quả liền bị phủ binh lập tức ngăn cản

“Đề học quan đại nhân, đề học quan đại nhân, hạ quan từ Bình huyện, là Thôi chủ bộ của phủ nha Khúc Tri huyện”

Khúc Thanh Ngôn cúi đầu: “...” Nàng thân là gia quyến còn đang đứng ở một bên, như thế nào tên này giống như trắng trợn lợi dụng mặt mũi vị phụ thân bị đá tảng đè chết kia của nàng, có phải nên cân nhắc đến cảm thụ của người nhi tử này một chút hay không

Dư Hữu Đài tầm mắt vừa chuyển tới Thôi chủ bộ, thoáng thấy Khúc Thanh Ngôn đầu cúi thấp, bốn phía tìm chỗ nấp, trái lại cảm thấy tên tiểu tử này thật thú vị

Hắn lạnh mặt chuyển hướng Thôi chủ bộ, mặt mày Thôi chủ bộ vui vẻ như muốn nở hoa, theo hai vị phủ binh tiến vào “Đề học quan đại nhân vất vả rồi”

Khúc Thanh Ngôn thực sự không muốn lại thấy hắn lợi dụng vị phụ thân xui xẻo kia của mình làm ngụy trang đi nịnh nọt người khác, câu câu thối không thể tả chính nàng nghe còn muốn nôn khan, khẽ nghiêng thân, lách qua đoàn người chạy khỏi, trùng hợp bỏ lỡ lời Dư Hữu Đài sắp nói: “Bản quản nhớ Khúc trị huyện dưới gối còn có một hài tử, chả hay Thôi chủ bộ có biết tính danh?”

Thôi chủ bộ đại khái bôn ba từ xa tới Tế Nam phủ, vốn mang theo một vài bí mật không thể để người khác biết, không cần cân nhắc liền bán đứng Khúc Thanh Ngôn: “Hồi bẩm đại nhân, nhi tử của Khúc Đại nhân họ Khúc tự là Thanh Ngôn”.