Chương 8: Chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm sao?

Tạ Đình Ngọc vì say rượu mà đầu đau như búa bổ giờ phút này mở mắt ra, cơ thể trần trụi bị Phương Bạch ôm vào trong ngực, cảm thấy có phải đang nằm mơ hay không, đầu óc trống rỗng như vừa định dạng xong, ký ức về mấy ly rượu ngọt trong buổi tiệc cũng bắt đầu mơ hồ.

Nhưng hai người đều trần trụi ở trong chăn, toàn thân của mình đau nhức, nơi không thể nói rõ được ở phía sau còn đang kẹp thứ gì đó không khép được, nói rõ ràng với Tạ Đình Ngọc tối hôm qua đã xảy ra chuyện không thể tin được.

Anh nhéo cánh tay mình một cái, ờ, không đau, quả nhiên là mơ mà, còn chưa kịp thở phào một hơi.

“Anh ơi, sao anh nhéo em?” Phương Bạch bị đau tỉnh ấm ức nói, giọng khàn khàn gợi cảm, còn cố ý nói ở bên tai của Tạ Đình Ngọc, kích đến anh nổi từng cơn da gà.

Tạ Đình Ngọc giật mình đẩy hắn ra, giống như con mèo xù lông nói. “Thế này.... thế này là sao đây.” Vừa trốn ra xa vừa kéo chăn che người của mình lại.

Phương Bạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở bên cạnh, trên vai bị cắn ra mấy cái dấu cắn và vết cào đỏ tươi, dươиɠ ѵậŧ phía dưới vì “chào cờ” mà nhếch lên dường như còn ướt đẫm, cực kỳ gợϊ ɖụ© ở trong mắt của Tạ Đình Ngọc.

Anh đỏ mặt ném chiếc gối qua nhằm che đi cơ thể trần trụi không đứng đắn của Phương Bạch.

“Tối hôm qua chúng ta đều uống say, anh à, tuy rằng em cũng uống choáng váng, nhưng anh vẫn luôn nói sướиɠ mà.” Phương Bạch tủi thân ôm cái gối anh ném đến, làm ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng.

“Say rượu làm bậy... Là là hành vi sai lầm mà.” Tạ Đình Ngọc vô cùng đau đớn, chỉ thiếu điều muốn đập vào ngực của mình. Không ngờ chuyện say rượu tình một đêm lại xảy ra với mình, hơn nữa còn là xảy ra với mình và thằng em mình yêu thương nhất nữa.

“....... Anh ơi, anh nói vậy là không muốn chịu trách nhiệm với em sao?” Vẻ mặt của Phương Bạch đáng thương như thể bị một thẳng cặn bã trây bẩn rồi ngoắc mông rời đi.

“.......” Tạ Đình Ngọc bị trúng một đòn, không phản bác. Vốn dĩ muốn nói không phải cậu thích Chu Kha sao, nhưng nghĩ đến hai mũi tên Chu Kha và Nhược Thần, Phương Bạch đã sớm không có cơ hội, lại xấu hổ câm miệng.

Nhìn dáng vẻ suy sụp không lên tiếng cùa anh, Phương Bạch thò lại gần ôm lấy anh, mặt dán lấy anh cầu xin, “Anh ơi, chúng ta ở bên nhau đi.” Bởi vì lần trước Phương Bạch tỏ tình nên có lẽ anh đã biết tấm lòng của hắn, chỉ là không chấp nhận mà thôi, hiện tại gạo nấu thành cơm, anh muốn chạy cũng không được, hắn sẽ làm anh yêu mình, không phải kiểu yêu thương em trai.

“.....Tùy tiện như vậy sao!” Không phải trước đó còn thích Chu Kha sao, sao lại muốn ở bên nhau với anh chứ? Điều duy nhất mà Tạ Đình Ngọc nghĩ đến chính là lần trước sau khi Phương Bạch bị mình vạch trần quá đau lòng, cho nên muốn tìn đại một người làm an ủi, anh vẫn là công cụ người. “Phương Bạch..... Không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, thật sự là chuyện ở bên nhau này này không thể qua loa được.”

“Sao lại qua loa được, anh, em nghiêm túc đấy.” Phương Bạch cảm thấy tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, ưu tiên trước mắt là phải có được người trước, hắn dùng sức ôm lấy Tạ Đình Ngọc, có hơi chơi xấu: “Dù sao chúng ta cũng đã làm rồi, cũng không thể trở về tình anh em ban đầu nữa, anh đừng có mơ sẽ bỏ được em.”

Tạ Đình Ngọc “.......” Thẳng nhóc thối này đang cố ý không muốn hiểu sao.

Cứ như vậy hai người bắt đầu khoảng thời gian em đuổi anh chạy, Tạ Đình Ngọc đi đâu, Phương Bạch liền dính ở đó, ban ngày còn không dám quá đáng, nhưng là buổi tối lại quang minh chính đại thả dê, không hề chờ Tạ Đình Ngọc ngủ rồi mới bắt đầu ra tay như trước kia.

Có đôi khi buổi tối cho hắn thành công một lần, hôm sau Tạ Đình Ngọc sẽ tự mắng mình ở trong lòng, lại bởi vì chút kɧoáı ©ảʍ đó mà khuất phục sa vào.

Càng làm anh khó chịu chính là cảm thấy rất có lỗi với Hà Lạc, Hà Lạc thích Phương Bạch, anh làm như vậy chẳng phải là cắm sừng cho hắn sao, Tạ Đình Ngọc vẫn luôn dày vò trong lòng.

Cho nên ngày thường không chỉ có trốn tránh thằng nhãi Phương Bạch kia, ngay đến Hà Lạc cũng không dám đối mặt, ngoài trừ công việc thì trốn được là trốn.

Hà Lạc cũng vẻ mặt buồn bực, khoảng thời gian trước rõ ràng vẫn tốt, sao gần đây Tiểu Ngọc lại bắt đầu trốn tránh mình, đặc biệt mấy ngày hôm trước khi bọn họ quay một cái quảng cáo, stylist phối cho hắn một bộ màu xanh lục, còn kèm theo một chiếc mũ màu xanh lục, Tiểu Ngọc quay xong trước, khi hắn thò lại gần thì thấy sắc mặt của Tiểu Ngọc đột nhiên tái đi, đôi mắt nhìn chằm chằm mũ của hắn nói không nên lời lời nói, sau đó vội vàng bỏ chạy, hắn là người tiếp theo chụp ảnh, cho nên không thể đuổi theo được.

Gần đây công việc bận rộn, hắn cũng không có thời gian đi bắt được người, hôm nay đúng lúc được rảnh nửa ngày, hắn vội vàng bảo trợ lý chở hắn về ký túc xá, thậm chí còn chưa tẩy trang.

Hắn đã hỏi người đại diện, hôm nay Tiểu Ngọc không lịch trình, nhất định anh lại đang ủ ở trpng ký túc xá rồi. Hà Lạc vội bắt được người về tới ký túc xá, đột nhiên lặng lẽ bước chậm lại, đúng rồi, hắn có thể đột nhiên xuất hiện, sau đó cho Tiểu Ngọc một bất ngời, bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ, có khi nào đang trốn dưới gầm giường lên mạng không.

Hắn nhón chân đi đến trước cửa phòng của Tạ Đình Ngọc, đang muốn gõ cửa, khi tay sắp đυ.ng đến váng cửa thì đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng ghế bị đυ.ng ngã, sau đó là tiếng loáng thoáng nói chuyện, có điều âm điệu hơi kỳ quái.

? trong phòng Tiểu Ngọc còn có người khác sao? Thực ra khi hắn hỏi chị đại diện lịch trình của Tạ Đình Ngọc, chị ấy còn bồi thêm một câu hôm nay Phương Bạch cũng không có lịch trình, có điều Hà Lạc chỉ quan tâm đến Tạ Đình Ngọc tự động bỏ qua, nếu không hắn cũng không khϊếp sợ đến thế này.

Hắn thu hồi tay, tò mò dán lỗ tai lên ván cửa nghe lén bên trong rốt cuộc bên trong đang nói cái gì.

“..... Ưʍ.... Đây là ký túc xá, đừng làm bậy...” Giọng nói có chút tức giận của Tạ Đình Ngọc vang ở phía sau cửa không xa, sau đó đột nhiên im lặng, một tràn tiếng nước mập mờ vang lên, bên trong ván cửa đột nhiên bị đập lên một cái, có lẽ là Tạ Đình Ngọc bị đè ở trên ván cửa cưỡng hôn. Vốn dĩ sức của anh không đánh lại Phương Bạch, mỗi lần giãy giụa đều không có hiệu quả sau đó lại lập tức tự sa ngã từ bỏ chống cự, xong việc lại hối hận đến không chịu được.

Bị nhốt ở trong cánh tay của Phương Bạch, phía sau là ván cửa, Tạ Đình Ngọc không chỗ có trốn, sau khi bị hôn đến không thở được, Phương Bạch mới buông tha cho anh, thấy anh thở hổn hển dữ dội, hắn thỏa mãn tiến đến nói ở bên tai anh.

“Anh còn chưa học được cách thở sao, đã hồn nhiều như vậy rồi.” Giọng của Phương Bạch cũng có chút khàn khàn, nội tâm thực ra rất khẩn trương, nhưng bên ngoài lại giả vờ tự nhiên. Giống như bọn họ làm chuyện thân mật là chuyện mình thường, hắn mong có thể làm cho Tạ Đình Ngọc càng ngày càng thích ứng với cách ở chung như vậy.

“.... Cậu liều vừa thôi, nếu có thành viên trở về nghe thấy thì phải làm sao đây.” Tạ Đình Ngọc đỏ mặt thở phì phì đẩy hắn ra, thằng nhóc Phương Bạch này đúng là càng lớn càng không nghe lời.

“Bọn họ đều có lịch trình, hôm nay sẽ không về đâu.” Nói chắc chắn như vậy, nhưng thực ra Phương Bạch cũng hề không biết lịch trình của thành viên khác cũng không quan tâm, nhưng lịch trình của Tạ Đình Ngọc thì hắn lại bắt được đầu tiên, còn nhớ kỹ ở trong đầu.

“Lần trước chúng ta còn làm ở ký túc xá mà, đêm nay em muốn ngủ ở phòng của anh, anh đừng đuổi em đi, ngày mai em phải đi nơi khác chạy show nữa. Chỉ đêm nay thôi.”

Hắn còn ước gì các thành viên trở về nhìn thấy, đặc biệt là Hà Lạc, đừng tưởng rằng hắn không biết tâm tư của bọn họ, nếu như bị nhìn thấy, vừa vặn có thể tuyên bố chủ quyền một cái, như vậy sẽ không còn nhiều người quấn lấy anh nữa, trong lòng hắn mơ đẹp như thế.

“Đừng nói nữa, lần trước còn không phải cậu...... Dù sao tối nay cậu về phòng của mình đi.....” Tạ Đình Ngọc ỏ bừng từ đỉnh đầu đến ngón chân, hận không thể bịt chặt cái miệng của Phương Bạch để hắn đừng nói mấy chuyện này nữa.

Hai người cũng không biết Hà Lạc đang đứng cách một cánh cửa đã cứng đờ tại chỗ, quả thực phải y như hóa đá, Tiểu Ngọc và Phương Bạch.... Làm, bọn họ ở bên nhau! Hà Lạc tựa như nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng trong ngực của mình.