Sau khi hoạt động quay chương trình nhóm mỗi năm một lần kết thúc, hình phạt Tạ Đình Ngọc muốn quên đi lại được mọi người cố tình nhớ thay cuối cùng cũng đến.
Hình phạt năm ngoái chính là Hà Lạc mặc đồ nữ nhảy vũ đạo của nhóm nhạc nữ Thượng, lần này đạo diễn muốn gia tăng độ mới mẻ, đặc biệt lấy một ít ý kiến nghe thì có vẻ tri kỷ nhưng thực chất lại rất phá hoại từ các fans.
Cho nên khi nhận được trang phục trừng phạt trong phòng tập nhảy của công ty, Tạ Đình Ngọc có hơi trợn mắt há hốc mồm, lúc đưa Tiểu Đóa cũng không nhịn được cười, trong lòng nghĩ, má ơi, như này quá khiến người ta mong chờ,. “Anh Đình Ngọc, đạo diễn nhờ em đưa trang phục cho anh, còn dặn anh phải tập nhảy thật tốt, vừa khéo hai ngày nay Phương Bạch không có hành trình gì, để cậu ấy hướng dẫn anh nhảy.”
Có thể là do sắc đẹp của Hà Lạc quá mạnh mẽ, năm trước mặc đồ nữ bình thường cũng không thấy xấu hổ đến vậy, cho nên sau khi trò chơi kết thúc, Tạ Đình Ngọc đã sớm tự xây dựng tâm lý cho mình, nhưng khi thấy thứ này anh vẫn không nhịn được há hốc mồm, quá kinh ngạc, sao trang phục hình phạt dành cho anh lại là đồ hầu nữ chứ!
Mặt anh đỏ bừng lên, vô cùng xấu hổ chạm chạm mấy miếng vải mềm mại kia, đột nhiên, một thứ gì đó cạch một tiếng rơi ra khỏi chỗ vải kia.
Tạ Đình Ngọc và Phương Bạch đồng thời liếc sang, người khϊếp sợ, kẻ mừng rỡ....
Tay Tạ Đình Ngọc run lên, chỉ vào băng đô tai mèo trên mặt đất, trong lòng nghĩ, là ai muốn hại trẫm!
“..... Thế nhưng còn đi kèm cái này… Anh, trông hình như không tệ lắm…” Phương Bạch nhặt lên món trang sức kia, ánh mắt nhìn về phía Tạ Đình Ngọc như là muốn lập tức nhào đến, chỉ là cố kỵ Tiểu Đóa còn đang đứng đây, cho nên tạm thời bất động, trên cổ, đầu Tạ Đình Ngọc lắc như trống bỏi vậy.
Thấy vẻ mặt giãy giụa của Tạ Đình Ngọc, Tiểu Đoá lại cất giọng, “Đây chính là hình phạt các bạn fans bình chọn ra nha, anh Đình Ngọc cứ chấp nhận số phận thôi, coi như là tặng phúc lợi cho fans cũng không tệ mà.”
Nghĩ đến đây là phúc lợi của fans, vẻ chờ mong của Phương Bạch tức khắc héo hèo hẹo, anh mặc trang phục như vậy còn phải chia sẽ cho người khác xem, hắn cau mày, lập tức ném băng đô ra chỗ khác, mạnh mẽ nói “Đeo cái này cũng quá khó coi, mặc đồ này thôi là đủ rồi. Tai mèo là ý xấu của mấy người đúng không.”
Tiểu Đóa:………… Là ai vừa nãy còn bảo trông không tệ vậy hả, cạn lời luôn!
Tiểu Đóa nằm không cũng trúng đạn, tuy rằng cô ấy cũng muốn xem, nhưng đây rõ ràng là tội lỗi của chị gái stylist được không, không còn gì để mà nói, cô rời đi. Chỉ có Tạ Đình Ngọc vô cùng vui vẻ, cho rằng thật sự không phải đeo. Ai biếT, Tiểu Đóa vừa đi, Phương Bạch lại nhặt cái băng đô tai mèo kia lên, chờ mong nhìn Tạ Đình Ngọc.
“Anh, anh mau thay đồ xem có vừa người không, cả cái này nữa, ngoài bọn em ra, những người khác nằm mơ mà đòi xem à.”
Tạ Đình Ngọc:……….
/
Phương Bạch là thành viên có năng lực dance tốt nhất trong nhóm, ngay cả phân tích tiết tấu của vũ đạo nhóm nhạc nữ cũng phân tích rất nhanh, hai người xem video mấy lần là Phương Bạch đã thuộc gần hết rồi, đủ để hướng dẫn lại cho Tạ Đình Ngọc, chỉ là nếu lúc hướng dẫn có thể tập trung một chút, chứ không phải nhân lúc động tay động chân thì tốt rồi.
“..... Ưʍ.... Đừng hôn...... Chờ lát..... Chờ lát nữa có người vào thì làm sao bây giờ....” Bởi vì anh trai nhảy vũ đạo nhóm nhạc nữ quá đáng yêu, nên Phương Bạch không nhịn được, dồn anh vào trong một góc, nâng mặt anh, ấn đôi môi ấm áp của mình lên môi Tạ Đình Ngọc.
Cẩn thận dò đầu lưỡi ra liếʍ láp phần môi dưới mềm mại, mυ"ŧ vào, trong hoàn cảnh này, Tạ Đình Ngọc hồi hộp đến nỗi hô hấp như ngừng lại, nghẹn một hồi lâu đến lúc không nhịn nổi nữa mới há miệng, bị Phương Bạch chớp đúng thời cơ chui vào trong miệng, tìm được đầu lưỡi của anh, quấn quýt.
Khoang miệng của Tạ Đình Ngọc bị xâm lấn, bị liếʍ qua từng tấc niêm mạc, hàm trên bị đâm đến tê dại, từng chiếc răng đều bị liếʍ qua, trao đổi hô hấp, cuống lưỡi bị kéo đến nỗi mơ hồ thấy đau, vì hai người hiếm khi được ở riêng, Phương Bạch hưng phấn cực độ, Tạ Đình Ngọc bị hôn đến choáng váng đầu óc, nước miếng trong miệng cũng bị quấy đến mức không kịp nuốt, hơi theo khoé miệng tràn ra ngoài một chút, lại bị Phương Bạch duỗi đầu lưỡi liếʍ bằng sạch.
Vì hôm nay muốn tập nhảy bên Tạ Đình Ngọc ăn mặc rất nhẹ nhàng, từ cổ áo thun rộng thùng thình, chỉ cần cúi đầu là Phương Bạch có thể nhìn thấy cả mảng xương quai xanh trắng nõn, đi xuống thêm chút nữa, hắn nhớ rõ là còn có cả dấu hôn đỏ bừng bọn họ mới trồng mấy ngày trước.
Hắn không nhịn được thò tay vào vạt áo rộng thùng thình, xoa xoa sườn eo mềm dẻo kia, lại vuốt lên trên, ngực Tạ Đình Ngọc bị xoa đến đỏ lên, đầṳ ѵú bị kí©h thí©ɧ, cứng như hạt đậu vậy, đâm ra hai đỉnh nhòn nhọn trên thân áo. Thân dưới hai người kề sát, có thể cảm nhận được cả hai đều cứng lên, Tạ Đình Ngọc mơ màng nghĩ, may mà phòng tập nhảy ở đây không có camera, nếu không bọn họ đã comeout trước mặt cả công ty rồi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, gót giày cao gót chạm mặt với sàn nhà gạch men sứ, âm thanh đặc biệt rõ ràng, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Phương Bạch hãy còn trầm mê, Tạ Đình Ngọc lại sợ đến mức dùng sức giãy giụa, đúng lúc này, cửa phòng tập nhảy đột nhiên bị đẩy ra.
Vu Mạn vừa vào đã thấy hai người nằm chồng lên nhau trên sàn với tư thế quỷ dị, Phương Bạch ép chân Tạ Đình Ngọc xuống kéo gân giúp anh. Chị ta vừa vào cửa hai người đã quay ngoắt ra nhìn, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng sao trên môi lại đều có chút bóng bẩy.
“Chị Mạn? Sao chị lại đến đây, chúng em đang tập nhảy.” Phương Bạch vô cùng bình tĩnh giải thích, hoàn toàn không trông ra được đầu lưỡi hắn mới rời khỏi miệng Tạ Đình Ngọc được một giây.
“..... Tập nhảy à.... Đựng tập vội... Chị tìm cậu có việc đây, ở đây có một kịch bản mới, cậu qua đây xem thử xem.” Vu Mạn hồ nghi nhìn hai người mấy lần, nhưng thời gian gấp gáp, chị cũng không quá soi xét, xách luôn Phương Bạch ra ngoài, chỉ để lại một mình Tạ Đình Ngọc còn kinh hồn táng đảm nằm liệt ngay tại chỗ.
Phương Bạch theo Vu Mạn đến văn phòng của chị ta, vừa ngồi xuống Vu Mạn đã nhìn chằm chằm vào miệng hắn. “Có phải hai đứa đang lén làm chuyện gì không nên làm không đấy.” Trực giác nghề nghiệp khiến chị vô cùng nhạy bén.
“Chuyện không nên làm là chuyện gì chứ, chị Mạn nghĩ nhiều rồi.” Tuy phủ nhận nhưng Phương Bạch vẫn lấy cổ tay áo lau lau miệng, trông càng đáng nghi hơn.
Từ khi Phương Bạch mới là một tên nhóc tỳ, Vu Mạn đã dẫn dắt bọn họ rồi, bây giờ nhóm này phát triển lớn mạnh quá mức, rất nhiều chuyện không cần chị ta tự hỏi đến, nhưng như thế không có nghĩa là chị ta không biết, tâm tư của mấy thằng nhãi này, chị ta còn không rõ hay sao, trước kia chị ta chỉ sợ cái nhóm này sẽ vì thế tan đàn xẻ nghé, đến giờ nỗi lo ấy vẫn vậy.
Chị ta thử hỏi, “Chẳng lẽ mấy cậu đã thành công? Trước đây chị đã nói với cậu rồi, hiện giờ mấy đứa vẫn trong thời kỳ phát triển, đừng có rơi vào lưới tình, bây giờ phân tâm không tốt cho sự phát triển của cả nhóm....”
Chị ta vẫn muốn dùng thủ đoạn trước kia tiến hành thao túng tâm lý với Phương Bạch, nhưng Phương Bạch đã không còn là tên nhóc tỳ ngày xưa nữa, hắn biết Vu Mạn cho rằng hắn và anh đang yêu đương, sợ những người khác sẽ vì yêu sinh hận, đánh tan cây rụng tiền của công ty.
Nhưng là Phương Bạch lại không muốn, cũng không thể nói ra bọn họ đã tự mình thu xếp vấn đề này, hơn nữa quan hệ còn chặt chẽ hơn trước kia nhiều. “Chị, chị cứ yên tâm đi, sẽ không xuất hiện loại chuyện chị lo lắng đau, em đảm bảo.”
Vu Mạn nhìn bộ dáng nước đổ lá khoai của hắn, chau mày.