Con ma men Lạc Văn hôm sau còn dậy sớm hơn Tạ Đình Ngọc. Mọi người ở tầng dưới lần lượt thu dọn hành lý và thiết bị của họ. Sáng sớm Thẩm Nhược Thần đã quay trở lại công ty. Phương Bạch và Chu Kha cũng đang thu dọn đồ đạc, nên khi Lạc Văn bước ra khỏi phòng với cơn đau đầu muốn nứt ra, cậu thấy cánh cửa dẫn đến cánh cửa bên trái và bên phải đều rộng mở.
Anh vô thức tìm kiếm Tạ Đình Ngọc, đi sang phòng bên cạnh. Trên giường, Tạ Đình Ngọc nằm chùm chăn kín mít chỉ lộ nửa cái đầu.
Vừa định bước vào chào hỏi, Lạc Văn liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đi từ phòng tắm ra. Hắn chỉ mặc quần ngủ, bên trên để trần lộ ra bờ ngực màu lúa mạch. Hắn hình như không nhận ra Lạc Văn đang đứng gần cửa, đi thẳng đến giường.
Đó là Chu Hách, Lạc Văn đã xem buổi hòa nhạc tối qua và nhận biết được mọi ngươi. Cậu đang định nói thì đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Bởi vì Lạc Văn nhìn thấy Chu Kha đi qua, ngồi quay lưng ở mép giường Tạ Đình Ngọc. Hắn đột nhiên nghiêng người qua, hôn lên mặt Tạ Đình Ngọc. Lạc Văn choáng váng, tầm mắt va phải mấy vết cào sau lưng Chu Kha. Trong đầu cậu hiện ra nguyên nhân gây ra những vết cào này.
Lạc Văn do dự, lùi lại vài bước, đột nhiên lưng cậu đυ.ng phải ai đó. Cậu quay lại và nhận ra Hà Lạc và Phương Bạch đang đứng ở phía sau, vẻ mặt hưng phấn khác lạ.
“Sao vậy thầy Lạc? Sao sắc mặt thầy tệ thế? Tối qua uống nhiều quá nên thầy cảm thấy khó chịu quá à?" Phương Bạch cười thích thú, giả vờ tốt bụng hỏi ba câu. Trong lòng nghĩ anh Chu Kha hẳn là cố tình thể hiện trước mặt Lạc Văn. Có vẻ như anh ấy không bình tĩnh với trúc mã của anh trai như bề ngoài.
"Ừ, hình như anh đang sợ hãi. Anh không sao chứ?" Hà Lạc từ phía sau xuất hiện với vẻ mặt vui vẻ.
Lạc Văn không biết tại sao, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng Phương Bạch và Hà Lạc đều nhìn thấy cảnh vừa rồi. Họ không ngạc nhiên, mọi người không có ý kiến gì, vậy nên Tiểu Ngọc và Chu Kha đang ở bên nhau.
Cậu không còn nhớ gì về lời tỏ tình tối qua, nhưng cũng thất vọng vì rốt cuộc mình đã bỏ lỡ người thương.
Cho nên Tạ Đình Ngọc ngủ một giấc tới giữa trưa. Cậu tỉnh lại thì tất cả nhân viên tầng dưới đã thu dọn đồ đạc và đang trên đường về. Chu Kha còn cố ý chào hỏi giám đốc và những người khác, bảo họ tự về.
Tạ Đình Ngọc ngơ ngác tỉnh lại, toàn bộ xương cốt trong cơ thể như muốn rã rời ra, hơi cử động là nhưng nhức đau. Phương Bạch tình cờ đi vào, nhìn thấy Tạ Đình Ngọc tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng, hắn tiến tới ôm anh.
"...Mấy giờ rồi? Anh ngủ quên à?" Tạ Đình Ngọc xoa bóp em mình, vẻ mặt nhăn nhó. Phương Bạch tự nhiên đẩy tay anh trai ra, tự mình xoa bóp cho anh.
“Anh ngủ cũng không lâu, anh Chu Kha bảo bên đạo diễn trở về trước. Chúng ta sẽ về sau. Dù sao thì hai ngày tới không có lịch trình, chúng ta có thể đi chơi quanh đây.”
Tạ Đình Ngọc nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu như đạo diễn và những người khác đã dọn dẹp xong mà còn phải chờ anh tỉnh mới đi về, vậy thì quá xấu hổ. Tuy nhiên, anh luôn cảm thấy như thể mình đã quên điều gì đó. Mãi tới khi anh đang đánh răng thì mới nhớ ra Lạc Văn, hẳn cậu ấy còn say rượu chưa tỉnh.
Không ngờ phòng Lạc Văn ngủ trống không Phương Bạch biết Tạ Đình Ngọc đang tìm ai, liền đi theo giải thích: "Anh, Lạc Văn đã về trước rồi, anh đừng tìm nữa."
“Sao cậu ta rời đi mà không nói với anh tiếng nào.” Tạ Đình Ngọc cau mày, có chút lo lắng. Anh đang tự hỏi liệu Lạc Văn tỉnh dậy và nhớ lại những gì cậu ta nói với anh đêm qua hay không. Vậy nên sáng nay không dám chờ mình tỉnh dậy mà chạy trốn trước. Tựa như cậu ta sợ rằng Tạ Đình Ngọc sẽ từ chối nên vẫn không dám gặp lại.
Thấy anh trai lo lắng như vậy, Phương Bạch có chút khó chịu, vòng tay qua vai anh trai, kéo anh lại nhìn mình, “…Có Lạc Văn có chuyện gì đấy gấp, anh à, đừng nghĩ quá nhiều.”
Tạ Đình Ngọc chỉ có thể tự thuyết phục mình bằng cách này, anh nghĩ một lát nữa sẽ nhắn tin hỏi thăm Lạc Văn. Trước khi anh kịp lo lắng, Phương Bạch đã đưa anh đi tắm rồi xuống lầu.
Bởi vì phát sóng trực tiếp nên bọn họ ở đây không thể chơi thoải mái. Lúc này mọi người đều có kỳ nghỉ ngắn ngủi, trừ anh Thần ra, nếu không cùng nhau chơi thì không phải phép rồi.
Đến chiều, Tạ Đình Ngọc đội mũ, đeo khẩu trang, thu dọn hành lý rồi bị lôi ra khỏi cửa.
Nghe nói ở đây có một con phố ẩm thực rất nổi tiếng, đầy những quán ăn vặt lâu đời đã mở nhiều năm. Buổi trưa bọn họ không ăn cơm, vừa lúc tới đây kiếm đồ ăn.
Bốn người đàn ông đi cùng một chỗ sẽ hơi kỳ lạ nên họ chia hai người thành một nhóm đi cùng Tạ Đình Ngọc. Ở nơi ít người vẫn có thể nắm tay nhau nhưng Tạ Đình Ngọc xấu hổ nên không cho.
Dù đều đeo khẩu trang và đội mũ nên không ai nhận ra nhau nhưng hai người đàn ông nắm tay nhau đi trên đường cũng có hơi khác lạ.
Tối qua Tạ Đình Ngọc vận động quá sức nên mệt mỏi không thể đi bộ quá lâu, anh tìm chỗ ngồi xuống. Vì Tạ Đình Ngọc muốn ăn nên Chu Kha đã đi sang quán bên cạnh đứng xếp hàng. Quán đó nổi tiếng từ lâu nên có hàng dài người đứng chờ. Phương Bạch chạy đi mua nước, Hà Lạc và Tạ Đình Ngọc thì sang quán gần đó mua đồ chiên, ngồi vào bàn nhỏ và ăn phần của mình.
"Anh, anh ăn một miếng trước đi." Hà Lạc trả tiền, cầm lấy một xiên giơ lên trước miệng anh. Tạ Đình Ngọc cúi xuống cắn một miếng, Hà Lạc ăn nửa miếng còn lại.
Ăn vài xiên, Tạ Đình Ngọc không ăn hết một xiên. Anh ăn một miếng, nửa còn lại sẽ chui vào bụng Hà Lạc. Bởi vì Lạc Lạc và Phương Bạch đã làm vậy từ khi còn nhỏ nên Tạ Đình Ngọc hình thành thói quen, cảm thấy bình thường.
Nhưng họ không để ý rằng ở một bàn khác có hai cô gái đang lén lút quan sát họ, “…Là một đôi, má ơi, lần đầu tiên tớ thấy một cặp đồng tính.”
“Chắc chắn rồi, trai thẳng có ăn nước bọt của nhau không? Mặc dù che rất kín nhưng trông rất đẹp trai, ăn mặc cũng chỉnh tề.” Một nữ sinh kích động phân tích.
“Suỵt… Cậu nói nhỏ chút, đừng để bị phát hiện. Cơ mà nhìn quen quá, không biết đã gặp ở đâu chưa.”
“Cậu điêu, soái ca gặp một lần sao có thể quên. Mau nhìn xem, anh ta còn lau miệng giúp đối phương, aaaaa liếʍ môi nhau kìa.”
Sau khi hai người ăn xong, Tạ Đình Ngọc có chút nước sốt dính trên miệng, nhưng Hà Lạc dùng ngón tay lau đi và dùng lưỡi liếʍ.
“…Bẩn tay.” Tạ Đình Ngọc bất đắc dĩ nói.
“Tiểu Ngọc không có chỗ nào bẩn!” Hà Lạc thổ lộ tình cảm mãnh liệt, như cún con vẫy đuôi với chủ nhân.
Hai người ăn xong còn muốn mua thứ khác, nhưng lại sợ ở đây đông người, đi mua rồi không gặp được nhau. Tạ Đình Ngọc nói mình sẽ ở đây chờ, Hà Lạc chạy đi mua. Hà Lạc vừa đi không lâu, Phương Bạch đã cầm đồ uống trở lại. Hắn sợ Tạ Đình Ngọc khát nước nên mở một chai ra, đưa lên để Tạ Đình Ngọc uống một ngụm. Chờ anh trai uống xong, hắn mới uống một ngụm.
Hai người ở bên cạnh ngạc nhiên, “…”
“... Chuyện gì vậy? Tại sao lại có một người khác đột nhiên xuất hiện? Không phải cậu nói trai thẳng không uống nước bọt của nhau sao? Cậu có chắc không? Rốt cuộc anh ta đang hẹn hò với ai vậy?"
“.... Không có khả năng. Trực giác của tớ vẫn luôn rất chính xác. Vừa rồi nhất định là một đôi, nhưng hai người này nhìn cũng rất thân mật? Tớ đoán sai rồi sao?” Cô gái cảm thấy tâm trí sụp đổ.
"...Nhìn này, nhìn này, nhìn này, họ đang nắm tay nhau, nắm tay nhau, chuyện gì đang xảy ra thế này! Kí©h thí©ɧ quá."
Chẳng lẽ thẳng nam không chỉ trao đổi nước bọt với nhau mà còn nắm tay nhau sao???"
“Hay là anh chàng mặc áo hoodie trắng một chân đạp hai thuyền, vụиɠ ŧяộʍ quen hai người cùng một lúc?”
“Có thể, hai người đều không có chạm mặt nhau.”
Bên kia, Phương Bạch lén lút nắm lấy tay anh trai. Tạ Đình Ngọc còn chưa kịp nhận ra, mười ngón tay đã đan chặt.