Chương 46: Dấm chua đổ rồi

Tối hôm qua hưởng thụ thoải mái, các fans bình luận trên phát sóng trực tiếp rằng sức khoẻ của Tiểu Ngọc có vẻ rất tốt, sắc mặt hồng hào, đôi mắt sáng ngời, không còn mệt mỏi như hôm qua nữa.

Hà Lạc và Phương Bạch đều biết tối hôm qua Chu Kha đến phòng anh trai, nhưng họ không biết hai người chỉ xoa bóp thư giãn chứ không giương kiếm lâm trận, chẳng lẽ anh thật sự thích Chu Kha như vậy sao?

Ngay cả trạng thái sau khi quan hệ với hắn cũng tràn đầy năng lượng đến khác biệt, khiến cả hai không khỏi hờn dỗi.

Tạ Đình Ngọc có chút khó hiểu nhìn hai người đang âm thầm tức giận, anh không biết tại sao bọn họ lại đột nhiên không vui, nhưng tốt hơn hết là nên dỗ dành hai tên nhóc thúi này.

Cứ như vậy, mọi người đã trải qua một kỳ nghỉ tuyệt vời ở biệt thự với fans, độ hot trên mạng vẫn ở mức cao cho đến buổi sáng ngày cuối cùng, đạo diễn vui vẻ công bố trò chơi cuối cùng mà mọi người phải chơi.

Mục đích ban đầu của chương trình là để fans và bạn bè biết thêm về những khía cạnh khác của nhóm nhạc sau ánh hào quang, cuộc sống riêng tư hàng ngày, những tương tác và thậm chí cả bạn bè của họ đều có thể hiện ra trước mắt fans

Vậy nên mục đích của trò chơi chính là cái này. Hôm nay là ngày cuối cùng nên mọi người sẽ tổ chức một bữa tiệc sôi động vào buổi tối tại biệt thự này để tiếp khách.

Còn khách mời là ai thì đó chính là mục đích của trò chơi này. Yêu cầu của trò chơi là mọi người trong nhóm phải liên hệ với bạn bè, những người này phải là bạn bè bình thường, không phải người trong giới hoặc là những người làm hậu cần để mời họ đến dự tiệc.

Nhưng thêm một yêu cầu nữa là không thể nói với khách mời rằng đây là nội dung trong trò chơi, đặc biệt là không được làm trì hoãn công việc của bạn bè.

Thành viên nào có bạn đến sau cùng sẽ phải nhận hình phạt cuối cùng, toàn bộ cuộc gọi lời mời sẽ được công khai.

Tạ Đình Ngọc và những thành viên khác nhìn nhau vài lần và cảm thấy khó khăn. Hiện tại bọn họ đang trong kỳ nghỉ, muốn mời bạn bè đến đâu thì người bạn đó cũng phải đang được nghỉ phép, còn phải chọn người ở sống gần nơi này thì mới tới nhanh được.

Hơn nữa, mọi người sẽ phải liên hệ với những người bạn thân thiết để họ đồng ý lời mời, nếu không sẽ thật ngại ngùng khi bị từ chối ngay trên sóng trực tuyến.

Nghĩ đến hình phạt trong trò chơi cuối cùng của chương trình kỳ trước là quay một video nhảy múa trong trang nữ giới rồi đăng lên mạng xã hội, nếu Hà Lạc thua, hắn có vẻ đẹp phi giới tính nên có lẽ trông sẽ không thảm hại đến thế, nếu mình thua, nghĩ đến hình ảnh ấy, Tạ Đình Ngọc bứt rứt đến ngón chân cũng không yên.

Điều đó là không thể, để tránh xã hội chết vì sốc, trận này tuyệt đối không thể thua,

Sau đó, năm người ngồi thành hàng đối diện với camera và quyết định thứ tự các cuộc gọi bằng trò oẳn tù tì.

Phương Bạch vận may không tồi, xếp thứ nhất, thứ hai là Tạ Đình Ngọc, tiếp theo thứ tự là Thẩm Nhược Thần, Chu Kha và Lạc Lạc.

Đạo diễn đưa điện thoại di động cho Phương Bạch, để hắn gọi đầu tiên. Phương Bạch nhận lấy điện thoại, mở danh bạ ra nhìn một chút, lập tức chọn được mục tiêu, “Ừm…Em sẽ gọi cho bạn học, hôm nay là thứ sáu, buổi chiều cậu ấy chắc là không có tiết.”

Làm thực tập sinh cho công ty từ sớm nhưng Phương Bạch vẫn luôn chăm chỉ học hành. Lịch trình dù có dày đặc, hiếm khi đến học viện nhưng hắn vẫn có mấy người bạn chung chí hướng.

Phương Bạch có chút đắc ý, hắn là người duy nhất còn đi học, bạn bè phần lớn đều là sinh viên, tương đối rảnh rỗi, nếu không thứ sáu là ngày làm việc, ai có thời gian đi xa như vậy.

Hắn tràn đầy tự tin nhấn nút gọi và bật loa ngoài theo yêu cầu của đạo diễn, tiếng bíp phát ra rất rõ ràng truyền vào chiếc micro hắn đang đeo.

“Bíp…bíp...bíp...” Vừa rồi bọn họ đã ngồi đoán mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng không ngờ rằng lại có người không nhấc máy. Phương Bạch là người đầu tiên dẫm phải mìn. Mãi đến lúc điện thoại truyền ra giọng nói máy móc của nhân viên tổng đài: "Xin lỗi, cuộc gọi của bạn hiện tại không thể kết nối được, vui lòng thử lại sau," Phương Bạch mới thất vọng cúp máy.

“Đạo diễn, người ta không bắt máy, không tính.” Phương Bạch bất mãn nói với đạo diễn, nhưng trợ lý đạo diễn đã nhanh chóng chạy tới lấy đi điện thoại của hắn.

“Gọi không được thì xếp hàng để thử lại sau nha.” Đạo diễn hả hê khi người gặp họa nói đến, đưa chiếc điện thoại thứ hai cho Tạ Đình Ngọc.

Vì để tránh gặp tình huống như Phương Bạch, Tạ Đình Ngọc chọn lựa càng thận trọng hơn. Anh kiểm tra danh bạ của mình hai lần, vốn dĩ anh không có nhiều bạn bè, còn phải đảm bảo đối phương chắc chắn bắt máy, người có thể chọn càng thêm ít.

Anh do dự một lúc, cuối cùng cũng chọn được, “Tôi… tôi gọi cho bạn tốt của tôi từ khi còn nhỏ. Tuy rằng sau khi đi làm chúng tôi ít khi gặp nhau nhưng chưa bao giờ mất liên lạc. Mấy hôm trước cậu ấy xem được tin tức về chương trình còn đặc biệt gửi tin nhắn cho tôi. Chúng tôi hàn huyên một lúc và có vẻ cậu ấy đang ở cách đây không xa.” Tạ Đình Ngọc giải thích, anh nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Lạc Văn thích hợp để mời tới nhất. Hy vọng cậu ta không phụ sự kỳ vọng của anh, nhất định phải nghe điện thoại. Tạ Đình Ngọc ấn xuống nút gọi.

“Bíp...bíp...bíp.. Alo, Tiểu Thố?” Khoảnh khắc đối phương nhấc máy, Tạ Đình Ngọc dường như đã nhìn thấy bình minh của chiến thắng, nhưng hơi tệ khi biệt danh của anh bất ngờ bị lộ.

“.... Lạc Văn, là tớ Tạ Đình Ngọc, lớn rồi đừng gọi biệt danh của tớ nữa. Không quấy rầy công việc của cậu chứ?” Tạ Đình Ngọc đè nén hưng phấn, nhanh chóng trả lời, bởi vì đạo diễn yêu cầu không được để đối phương biết hắn đang quay game show nên anh đành phải nghĩ ra cái cớ để mời.

“À, không. Tớ còn tưởng bản thân nhìn nhầm cơ, có chuyện gì mà gọi điện cho tớ vậy?” Thanh âm trong điện thoại cũng có vẻ khá phấn khích, không biết có phải là do chất lượng âm thanh của điện thoại hay không mà giọng nói của Lạc Văn có vẻ rất từ tính và dễ chịu.

“Là như này, gần đây chúng tớ không phải được tới thắng cảnh XX để nghĩ dưỡng sao, hôm nay là ngày cuối cùng ở đây, mọi người muốn tổ chức một buổi liên hoan và được mời bạn bè tới tham gia…Cậu là bạn tốt nhất của tớ, cho nên tớ muốn mời cậu tham gia, không biết là cậu có thời gian rảnh để tới đây không?” Vì họ là bạn chơi thời thơ ấu nên Tạ Đình Ngọc vô tình mang giọng điệu hơi nũng nịu khi nói chuyện.

Tổ chương trình và mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào điện thoại chờ đối phương trả lời.

“A…ra là vậy sao…Tớ…” Lạc Văn vừa định trả lời thì Tạ Đình Ngọc xen ngang, “Nếu không tiện thì cậu từ chối cũng không sao, cũng chỉ là buổi tụ tập liên hoan mà thôi, không thể làm trì hoãn đến công việc cậu được.” Lời mời có hơi đột ngột nên Tạ Đình Ngọc sợ làm ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của Lạc Văn.

“Không không, cậu đã ngỏ ý mời tớ, tớ chắc chắn sẽ đi, nhân cơ hội này chúng ta gặp nhau.”Lạc Văn sảng khoái đồng ý, không ai ngờ rằng nhiệm vụ của Tạ Đình Ngọc lại hoàn thành nhanh như vậy.

Tạ Đình Ngọc cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ cho đối phương. Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lạc Văn, Tạ Đình Ngọc vui vẻ nhảy lên.

“...Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi....” Tạ Đình Ngọc hưng phấn một mình, anh nhận ra ngoại trừ tổ chương trình đang cười nói, xung quanh mọi người đều yên lặng. Anh nhìn một lượt thì thấy có mấy người khác đang nắm tay, dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình.

“Anh, em chưa bao giờ nghe anh nói đến người bạn này của anh.” Phương Bạch nhìn Tạ Đình Ngọc, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Đúng vậy, lại còn bạn tốt nhất nữa, em thật sự muốn xem anh ấy là người như thế nào, đến giọng điệu của anh cũng không giống bình thường.” Thẩm Nhược Thần cũng cười tủm tỉm nói khiến Tạ Đình Ngọc ngay lập tức cảm thấy lạnh gáy.

“...Anh, sao anh không nói em nghe anh có biệt danh đáng yêu là tiểu thỏ, chẳng lẽ tụi em còn không bằng người bạn tốt đó của anh sao?” Hà Lạc cau mày buồn bã.

“....” Chu Kha mặt vô cảm nhìn hắn..

Ôi không, hình như mấy bình dấm chua bị đổ rồi…