Chương 43: Muốn ở bên anh vĩnh viễn

Thưởng thức xong cơm trưa Tạ Đình Ngọc và Phương Bạch chuẩn bị, mọi người lên kế hoạch buổi chiều đi ngắm nghía xung quanh. Nghe nói gần đây có một ngọn núi nổi tiếng, trên núi có miếu chùa linh thiêng, ngày thường cũng có người dân ghé qua cầu bình an hoặc cầu nhân duyên, hương khói cực thịnh, nghe bảo rất linh nghiệm.

Thành viên và mọi người trong tổ chương trình đều muốn đi thắp nhang bái Phật cầu nguyện một chút, họ chuẩn bị đồ đạc cùng nhau xuất phát.

Một hồi tối hôm qua làm eo Tạ Đình Ngọc vẫn còn ê ẩm. Nhưng đây là quay chụp theo chương trình, anh không thể không đi. Vì chưa từng nghe qua nơi này nên anh đoán đây chỉ là ngọn núi tương đối nhỏ. Nhưng khi mọi người đến, họ nhận ra rằng họ phải leo lên thật cao và thật xa để đến được ngôi chùa mà họ muốn viếng thăm.

Chân của Tạ Đình Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi đau, nhưng những anh nhân viên cameraman còn vác mấy cái camera siêu nặng, tuy họ cao to nhưng vẫn vất vả hơn anh nhiều. Tạ Đình Ngọc chỉ có thể chịu khó cắn răng đi theo mọi người.

Các thành viên ở phía trước và các nhân viên ở phía sau, họ đang trò chuyện và chậm rãi bước lên, cảm giác giống như một buổi team building của công ty. Vì hôm nay là ngày trong tuần nên không có nhiều khách du lịch, việc chụp ảnh và ghi hình cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Tiểu Đoá kéo Hà Lạc sang một bên và mói: “Lạc Lạc, chị đã tìm kiếm trên mạng, xung quanh đây có rất nhiều điểm tham quan tự nhiên, không có các TTTM nên không có phòng tập thể thao em muốn tìm. Em thấy sao nếu coi buổi leo núi hôm nay là một bài tập thể thao?”

Tiểu Đoá nửa dỗ nửa lừa, nhanh chóng chấm dứt ý nghĩ vụt lên trong tâm trí Hà Lạc. “Mà nếu em muốn tập thể dục buổi sáng thì cứ chạy vài vòng quanh biệt thự. Giảm lượng mỡ trong cơ thể chủ yếu dựa vào chế độ ăn uống, chị sẽ giám sát và khống chế để em không ăn quá nhiều.”

Vẻ mặt Hà Lạc khó chịu như ăn phải thứ gì dở, “Cái chỗ tồi tàn này, phòng tập cũng không có là sao.” Quyết tâm rèn luyện trở thành một người đàn ông cơ bắp mà hắn vừa dồn hết đã tan thành mây khói.

Khi leo đến lưng chừng núi, mọi người bước đi tương đối nhanh, ngay cả người thể lực kém như Hà Lạc trông cũng có vẻ nhẹ nhàng. Chỉ có Tạ Đình Ngọc là sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

“…Anh, anh có mệt quá không? Chúng ta nghỉ một chút nhé?” Phương Bạch lo lắng nói, hai tay nắm lấy đôi tay Tạ Đình Ngọc.

“Kéo chân mọi người không tốt, nhưng anh hơi mệt một chút. Nếu không thì anh ngồi nghỉ ở giữa sườn núi, mọi người lên trước đi?” Tạ Đình Ngọc có chút xấu hổ nói, hai chân đau mỏi do quá sức có vẻ hơi run.

“Bọn em cũng hơi mệt, cùng nghỉ đi.” Chu Kha mặt không biểu tình nói, lời này ai nói thì nói chứ từ miệng hắn thì nghe giả.

“Chúng ta cũng không gấp, mọi người ngồi xuống uống chút nước đi, mấy anh cameraman vác nặng cũng mệt mà.” Thẩm Nhược Thần tán thành. Mọi người ngồi xuống ghế bên cạnh để nghỉ ngơi. Phương Bạch lấy một ít nước cho anh trai, hắn mở nắp chai và đưa nó cho anh.

Cứ như vậy họ dừng chân vài lần để Tạ Đình Ngọc nghỉ ngơi, cuối cùng cũng leo tới đỉnh núi nơi có ngôi đền. Những ngôi đền giống như cung điện hiện ra trước mặt họ với mái vòm vàng rực rỡ và quy mô hoành tráng. Tiếng chuông vang lên, mùi nhang phảng phất giữa không trung. Xem ra hương khói trong chùa cực thịnh, dòng người thắp hương bái Phật nối dài không dứt.

Đây là lần đầu tiên mọi người đến nên họ chia ra tham quan bái Phật cầu nguyện. Đến đây, họ đi dạo một vòng xung quanh quần thể chùa, Tạ Đình Ngọc khi còn nhỏ đã thờ Phật cùng với bà ngoại nên khá sùng đạo, mỗi khi đi chùa đều vào lạy Phật một cái, thắp vài nén nhang và thả ít tiền vào hòm công đức. Nhưng thời buổi này còn ai mang theo tiền mặt khi ra ngoài? Mọi người đều tìm Tiểu Đoá mượn ít tiền lẻ.

Phương Bạch và Hà Lạc thấy tò mò nên học theo anh trai, Tạ Đình Ngọc còn dặn dò bọn họ có thể cầu nguyện với Phật Tổ. Nếu nguyện vọng được thực hiện thì nhất định phải đến tạ lễ tỏ lòng thành kính cảm tạ Phật Tổ.

Đang đi dạo thì Hà Lạc thấy phía trước có sạp bày vải đỏ, hắn nhìn nó với vẻ hứng thú.

“Tiểu Ngọc, chúng ta qua đằng kia xem đi, chỗ kia hình như là sạp thầy bói xem tay xem tướng đoán mệnh, ở đằng kia, đi thôi.” Hà Lạc mới thấy mấy cái này trên TV, hắn háo hức lôi kéo Tạ Đình Ngọc qua sạp bói toán đoán mệnh xem thử.

Những người khác không có hứng thú, chậm rãi đi theo phía sau.

Sạp đoán mệnh nhưng thật ra nó chỉ là cái bàn cũ kĩ được tấm khăn đỏ thẫm phủ lên trên. Một ông lão với bộ râu dài ngồi sau bàn, trước mặt là một cặp du khách du lịch. Ông lão cầm hai tay họ và giơ lên nhìn, lẩm bẩm điều gì đó. Một lát sau, hai người khách vui vẻ trả tiền và rời đi.

Hà Lạc tình cờ nhìn thấy ở phía sau, “Bọn họ có vẻ rất vui, có lẽ ông lão ấy bói chính xác.”

Hắn kéo Tạ Đình Ngọc đi tới cái bàn, ông lão đang thu tiền và ngước nhìn họ. “Hai vị thí chủ muốn xem chỉ tay sao, một lần xem mười đồng tiền, xòe tay trái ra là được.”

“Giúp tôi nhìn xem.” Hà Lạc sảng khoái đặt mười đồng lên bàn, sau đó đặt tay trái lên bàn và mở lòng bàn tay cho ông lão kia xem.

“Đến đây, lão phu nhìn giúp ngài.” Ông lão mở to cặp mắt híp, cẩn thận xem tướng, miệng lẩm bẩm, “Lòng bàn tay đầy đặn, năm ngón khép kín, đường nét trên bàn tay lộ rõ và hồng hào, là tướng phú quý, đường sinh mệnh sâu xa hữu lực, mệnh cách có sức sống mạnh mẽ, đường trí tuệ có độ dài vừa phải, dễ mất tập trung, nhưng về tổng thể thì không có tác động lớn, đường sự nghiệp…

Những lời ông lão nói rất khéo léo, Hà Lạc phải mất một chút công sức mới hiểu được, nhưng hắn biết những gì ông ấy nói đại khái đều tốt, hắn cảm thấy cũng khá chính xác, sau đó nghe tiếp ông lão phân tích đường hôn nhân, “Đường hôn nhân lộn xộn, chuyện tình cảm dễ vướng vào tranh chấp tay ba, quan hệ tình cảm có thể nói là phức tạp.”

“Nhưng mà đường phân nhánh không kéo dài bao lâu, về sau biến mất, cho nên kết quả cuối cùng vẫn tốt.” Nghe tới đó, Hà Lạc chưa kịp ngạc nhiên thì lại nghe ông lão nói: “Cuối cùng thì hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, con cái đủ nếp đủ tẻ.”

“Xì.....” Thẩm Nhược Thần và Phương Bạch đứng ở bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng.

“Nếp tẻ cái gì, ông có biết xem tướng không vậy?” Hà Lạc lúc này mới giật mình phản ứng, tay rụt về trong tức khắc. Nếu ông lão này xem chính xác, vậy không phải nói rằng tương lai hắn sẽ kết hôn với người phụ nữ khác và sinh con đẻ cái sao? Sao có thể.

“Này.... Này này này... Đều là dựa theo đường chỉ tay của thí chủ mà phân tích....” Thầy bói giật mình hốt hoảng, sao lại thế này, trai gái đều có không phải là chuyện tốt sao, lần đầu tiên ông thấy có người tức giận vì nghe thấy lời này.

“Thầy bói này này tính không chuẩn, không xem tướng gì hết. Anh, chúng ta đi, đừng nghe ông ta nói linh tinh.” Hà Lạc sốt ruột kéo Tạ Đình Ngọc đang ngây ngốc rời đi.

Vừa đi, hắn vừa nắm lấy đồng hồ của Tạ Đình Ngọc rồi kiên quyết nói rằng chỉ yêu mình anh, sẽ không bao giờ có chuyện hắn cưới và sinh con với người phụ nữ khác.

Tạ Đình Ngọc hiểu hắn đang tức giận cái gì, hai tay vội vàng che miệng hắn lại, ở đây có khách du lịch qua lại, nếu có người nhận ra bọn họ và nghe thấy thì phải làm sao.

Đằng sau, ngoại trừ Chu Kha, mọi người đều cười như điên tới mức thu hút rất nhiều ánh nhìn kỳ quái của du khách, đi chùa miếu có gì mà cười vui vẻ như vậy.

Trải qua chuyện vừa rồi, Hà Lạc chán nản đi theo Tạ Đình Ngọc, trong đầu quẩn quanh những lời thầy bói nói. Hắn cảm thấy mình không thể rời xa anh trai, trong phút chốc hắn nghĩ, lỡ như hai người chia tay thì sao. Trí tưởng tượng của hắn phong phú tới mức trong đầu đã nghĩ ra vô số tình cảnh ngược luyến tình thâm, yêu nhau mà không thể ở bên nhau, vân vân.

Tạ Đình Ngọc nhìn bộ dạng ủ rũ vì sốc của Hà Lạc, anh muốn an ủi hắn nên đã đề nghị mọi người đến cây ước nguyện đằng kia, viết những điều ước của mình lên giất và treo lên cây. Phật Tổ chắc chắn sẽ phù hộ độ trì cho mọi người thực hiện điều ước.

Tạ Đình Ngọc dẫn mỗi người đi nhận một tờ giấy đỏ, và yêu cầu bọn họ lần lượt viết ra những điều ước của mình. Tạ Đình Ngọc viết rằng cầu mong cho tất cả bọn họ đều khỏe mạnh bình an, mãi mãi vui vẻ. Hà Lạc nhìn chằm chằm vào tờ giấy đỏ, thành kính viết mong rằng Hà Lạc và Tạ Đình Ngọc sẽ ở bên nhau mãi mãi.