Trong trí nhớ của Đông Phương Trãi, hôm Đường Ký Bạch xảy ra chuyện là một ngày bình thường như bao ngày khác, trời trong xanh, gió mát lành, Viện Kiểm sát vẫn bận rộn người ra người vào như thường lệ. Điểm duy nhất khác với ngày thường chính là, sau năm năm dùi mài tôi luyện, cô rốt cuộc cũng chính thức được vinh hạnh thăng lên chức công tố viên. Sau bữa trưa, Trưởng phòng công tố đã đích thân trao tận tay cô tờ giấy bổ nhiệm nhân sự ấy.
Năm năm không phải là ngắn, với tư chất của cô, chỉ cần hai năm là có thể thăng chức rồi, nhưng Đông Phương Hoạch vẫn muốn cô tôi luyện thêm, nói cô không được nôn nóng cần phải cọ xát nhiều nữa. Đông Phương Trãi cũng đồng ý với ý kiến của bố mình, dù gì thì những việc cô đang làm cũng có trách nhiệm tương đương với chức vụ công tố viên, chỉ thiếu có cái danh hiệu mà thôi.
Mặc dù vẻ mặt của người đẹp lạnh lùng thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng vừa mới cầm quyết định bổ nhiệm trên tay, cô liền chạy vọt vào phòng làm việc của mình, đóng của lại, dương dương tự đắc gọi điện thoại cho Đường Ký Bạch và Ngụy Vãn khoe khoang.
“Anh, bây giờ em đã chính thức là công tố viên rồi!”
“Đợi tôi một chút, tôi sẽ nói chuyện với em sau, là em gái tôi gọi điện tới “ Ở đầu dây bên kia, hình như Đường Ký Bạch đang nói chuyện với một người khác, cô gái ấy khẽ trả lời “vâng” một tiếng. Sau đó, anh nói vào trong điện thoại: “Chúc mừng em, công tố viên Tiểu Đông Phương.” Dưới một mái nhà có tới hai vị công tố viên, còn đều mang họ Đông Phương, nên Đường Ký Bạch cố ý trêu cô như vậy.
“Tiểu Đông Phương gì chứ, anh có thể gọi em là công tố viên Trãi. Mà không đúng, không đúng vẫn nên gọi em là “nữ thần chính nghĩa” đi.” Từ trước tới giờ, khi nói chuyện với Đường Ký Bạch, Đông Phương Trãi chưa bao giờ nghiêm túc cả.
“Được, “nữ thần chính nghĩa” của anh, tối nay anh mời em đi ăn mừng có được không?”
“Vâng, gọi cả Ngụy Vãn nữa! Để em gọi điện thoại cho anh ấy vênh váo một chút, lần trước anh ấy được giải thưởng phóng viên giỏi nhất năm thôi mà đã hếch mũi lên tận trời rồi.”
Sau khi cúp máy, Đông Phương Trãi lại gọi cho Ngụy Vãn, vừa thấy có người nghe, cô đã hét lên: “Này nhị cẩu tử, tối nay ra ngoài ăn đi.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười to, của cả trai lẫn gái hình như có rất nhiều người, Ngụy Vãn lúng túng lên tiếng: “Em hét bậy bạ cái gì đấy, thật không biết trên dưới gì cả. Anh đang phỏng vấn, không có tay nghe điện thoại nên mở loa ngoài.”
Đông Phương Trãi rụt cổ lè lưỡi. “Thật ngại quá, tối nay em sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon để bù đắp.”
Ngụy Vãn quen thói không biết xấu hổ, giọng nối lập tức dịu đi vài phần: “Có chuyện gì vui à?”
“Hôm nay em chính thức được thăng lên chức công tố viên rồi, sau này gặp nhau, nhớ gọi em là đại công tố viên đấy!”
“Khụ khụ...” Ngoài cửa vang lên tiếng họ khan của Đông Phương Hoạch. Đông Phương Trãi biết chắc bố mình đang đúng nghe lén ở góc tưởng. Thấy có thể này lại được thể mảng cô vênh váo cho xem, liền thấp giọng nói vào trong điện thoại: “Anh có đi hay không? Là anh em mới đấy.”
“Anh đương nhiên vô cùng muốn “làm thịt” Lão Đường rồi. Thế nhưng hôm nay anh có buổi phỏng vấn ở ngoại thành cơ buổi tối sẽ ngủ lại đây. Ngày mai chúc mừng em sau vậy.”
“Ngày mai thì trễ rồi, không đợi anh nữa, chúc chuyến đi của anh tốt đẹp!” Đông Phương Trãi nhanh chóng cúp máy, sau đó gửi cho Đường Ký Bạch một tin nhắn: Ngụy nhị cẩu không rảnh, tối nay chúng ta có thể ở thế giới chỉ có hai người rồi.
Đường Ký Bạch nhìn chằm chằm vào cụm từ “thế giới chỉ có hai người” hiện lên trên màn hình điện thoại, trong mắt ánh lên nét cười. “Là bạn gái của thầy ạ?” Cô nữ sinh có ngoại hình thanh tú đúng ở một bên cười hỏi.
“Tiểu Đinh, em có biết nhà hàng nào có không gian đẹp một chút mà con gái các em thích tới ở thành phố này không?” “Em cũng không rõ lắm, em là học sinh nghèo mà, để em giúp thầy hỏi nhé”
Cuối cùng, theo lời đề xuất của Đinh Trường Lạc, Đường Ký Bạch đã chọn một nhà hàng trang nhã và đẹp đẽ với những bản nhạc trữ tình du dương. Bởi vì nhà hàng này cách trường học khá xa, cho nên anh không đi xe đạp mà tự lái xe của mình.
Đông Phương Trãi cũng đã chuẩn bị trang phục lộng lẫy cho buổi hẹn hò từ sớm. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, trước khi tan sở, lại có một vụ kiện tụng “cướp của gϊếŧ người” đến, Đông Phương Trãi là “quan mới nhậm chức", không thể xách túi chạy trước, chỉ đành ở lại cùng các đồng nghiệp tiếp tục cống hiến.