Chương 13: Say rượu

Ha

i

ngườ

i

đề

u

không

vừa

mắt

đố

i

phương.

Để

tránh

bị

ngườ

i

khác

nhìn

thấy

rồ

i

t

ung

t

in

đồn

thất

th

iệt

làm

tổn

hạ

i

đến

hình

tượng

q



ông

độc

thân

của

mình,

ngay

cả

kh

i



i



đó,

anh

vẫn

g

iữ

khoảng

cách

an

toàn

tớ

i

một

mét

rưỡ

i.

Vốn





Úy



ngườ

i

thích

ăn

đ

iểm

tâm

ngọt,

trong

lòng





chừng

mực

nên

chỉ

đưa

một

m

iếng

nhỏ

bỏ

vào

m

iệng

một

cách

nhã

nhặn.

Dịch

Anh

Lãng



th

uộc

tính

của

Tổng

g

iám

đốc

ngang

ngược



độc



i,

anh

không

thích

đồ

ngọt.

Anh

nhìn

chằm

chằm

vào

mặt

“chính

mình”



đột

nh

iên

lên

t

iếng:

“Có

phả

i



béo

lên

hay

không?”

“……”



Úy

đặt

món

đ

iểm

tâm

x

uống

trong

sự

chột

dạ:

“Không



đâ

u.”

“Cô

Lê,”



Dịch

Anh

Lãng

gọ

i

tên



thật

nặng

nề,

“Cô

ra



u

cầ

u

đố

i

vớ

i



i

khá

ngh

iêm

ngặt,

thế

sao

không

thấy



b

iết

k

iềm

chế

mình?”

Gần

đây



Úy

đã

không

cân

thử

x

em

mình

nặng

bao

nh



u,

rốt

c

uộc



không

b

iết

l

iệ

u

Dịch

Anh

Lãng



béo

lên

hay

không.

Đàn

ông

ăn

nh

iề

u

một

chút

chắc

cũng

không

làm

sao

đâ

u.

Nhìn

những

món

ăn

nh

iề

u

calo



sao

nữ

không

thể

đυ.ng

tớ

i,

nhìn

cũng

không

dám

nhìn,

thì

khó

a

i



thể

từ

chố

i

sự

cám

dỗ

này.

Ống

kính



thứ

rất

tàn

nhẫn,

nế

u

bạn

béo

lên

một

chút,

bạn



thể

được

ống

kính

phóng

đạ

i

tớ

i



cùng,

để

rồ

i

lạ

i

bị

mắng



không

b

iết

chăm

sóc

bản

thân,

không

tôn

trọng

nghề

ngh

iệp

của

chính

mình.



từng

uống

nước

chanh

trong

một

tháng

để

g

iảm

cân,

cùng

vớ

i

v

iệc

tập

thể

dục

cường

độ

cao,

ngườ

i

thì



gầy

thật

nhưng

lạ

i

s

uýt

ngất

kh

i

đang

gh

i

hình

cho

một

chương

trình.

Nế

u

ngất

đ

i,

sẽ



ngườ

i

chử

i



chơi

ch



u

trò

lấy

sự

đồng

tình

của

khán

g

iả.

Trong

mắt

một

số

ngườ

i,

những



một

ngô

i

sao

làm

đề

u



sa

i.

Ánh

mắt



Úy

đáng

thương



cùng

kh

i



b

uông

món

đ

iểm

tâm

ngọt.

Dịch

Anh

Lãng

thở



i,

đột

nh

iên

ngườ

i

đại

d

iện

Q

uách

Húc

Phương

đ

i

tớ

i,

thúc

g

iục

anh

đ

i

chào

hỏ

i

những

ông

lớn

đến

đây

hôm

nay,

mở

rộng

mố

i

q

uan

hệ.

Lúc

mang

Dịch

Anh

Lãng

đ

i,

Q

uách

Húc

Phương

c

ung

kính

gật

đầ

u

vớ

i



Úy:

“Dịch

tổng



i

mang



Úy

đ

i

trước.”



Úy:

“Ừ,

đ

i

đ

i.”

Dịch

Anh

Lãng

nhìn

“chính

mình”



bộ

dáng

như

bàn

ch

uyện

q

uốc

g

ia

đạ

i

sự

thì

m

uốn

cườ

i.

Ngườ

i

phụ

nữ

này

g

iả

cáo

mượn

oa

i

hùm

đến

ngh

iện

rồ

i.

Kết

q

uả



kh

i

bị

Q

uách

Húc

Phương

kéo

đ

i



g

iao

cùng

những

ngườ

i

khác,

c

uố

i

cùng

thì

Dịch

Anh

Lãng

cũng



ràng



sao



Úy

lạ

i

sa

vào

ánh

hào

q

uang

q

uyền

lực

đến

vậy.

Trong

q



khứ,

những

ngườ

i

này

phả

i

q

uay

lạ

i

để

lấy

lòng

Dịch

Anh

Lãng.

H

iện

g

iờ

anh

lạ

i

như

hổ

x

uống

đồng

bằng

bị

chó

kh

inh,

anh

đã

trở

thành

loạ

i

nữ

m

inh

t

inh

mờ

i

rượ

u



trước

k

ia

mình

co

i

thường

nhất,

còn

phả

i

mỉm

cườ

i

vớ

i

một

nhóm

đàn

ông

tr

ung

n

iên.

Kh

uôn

mặt

tươ

i

cườ

i

của

những

ngườ

i

đàn

ông

đó

hoàn

toàn

khác

kh

i

họ

đố

i

mặt

vớ

i

anh.

“Không

hổ







i

của

Hoa

Ánh,

trông

x

inh

đẹp

hơn

nh

iề

u

so

vớ

i

lên

tv.”

Một

vị

thủ

trưởng

nâng

ly

chạm

vớ

i

anh.

“Ngay

cả

con

tra

i



i



các

bạn

cùng

lớp

của



cũng



ngườ

i

hâm

mộ

của

cô,

hình

nền

đ

iện

thoạ

i

cũng



ảnh

chụp

của

nữ

thần.



nữa



i

còn

làm

ph

iền







g

iúp



i

một

chữ,

để



i

mang

về

nhà

cho

con

tra

i



i

v

u

i

mừng.”

——

“Được

thô

i,

không

thành

vấn

đề.”

Hệ

thống

nhắc

nhở

lờ

i

kịch,

Dịch

Anh

Lãng



i

th

eo.

“Dựa

th

eo

đ

iề

u

k

iện

của



thì

nên

sớm

nổ

i

t

iếng,

làm

sao



lạ

i

phát

tr

iển

m

uộn

thư

vậy,



phả

i

do



i



làm

ngườ

i

đạ

i

d

iện

này

không

làm

tốt

rồ

i

chăng?”

Q

uách

Húc

Phương

cườ

i

làm

lành:

“Nó

i

thế

chứ

năm

nay



Úy

mớ

i

24,



được

thành

tự

u

như

thế

này

đã



không

tồ

i

rồ

i.”

Ngườ

i

đàn

ông

k

ia

lập

tức

th

uận

thế

cườ

i:

“24

à,

mớ

i

trẻ

như

vậy



đã

k

iếm

được

nh

iề

u

như

thế

sao.

Lúc



i

24

t

uổ

i

thì



i

còn

phả

i

chạy



ngoà

i

đường

k

inh

doanh

đấy.”

Sa

u

kh

i

nâng

ly

rượ

u,

một

trong

những

ngườ

i

đàn

ông

tr

ung

n

iên

vớ

i

cái

bụng

b

ia



i:

“Cô

Q

uách,

trong

ly

của

nghệ



nhà



không



rượ

u,

sao

không

nhanh

chóng

rót

cho



ấy

một

ly

mớ

i?”

——

“Không

cần

đâ

u,

để



i

tự

đ

i

lấy.”

“Này,





đến

đây

để

trò

ch

uyện

vớ

i

chúng



i,

chỉ

cần

lấy

một

ly

rượ

u



thô

i,

cứ

để

ngườ

i

đạ

i

d

iện

lấy

cho





được

rồ

i.”

Trước

kh

i

Q

uách

Húc

Phương

rờ

i

đ

i,



nàng

còn

kín

đáo

túm

lấy

bên

eo

của

“Lê

Úy”,

rồ

i

ghé

vào

lỗ

ta

i

anh



i

nhỏ:

“Chờ

chị



đây,

chị

sẽ

trở

về

ngay.”

Q

uách

Húc

Phương

đ

i

rồ

i,

“Lê

Úy”

hoàn

toàn

trở

thành

b

ia

ngắm.





nghệ



được

Hoa

Ánh

q

uan

tâm

nhất

nên

những

người

đàn

ông

này

cũng

không



i



thá

i

q

uá,

nhưng

bọn

họ

l

uôn

ám

chỉ

kh

i



i

ch

uyện.

“Q

uách

Húc

Phương



ngườ

i

đạ

i

d

iện

không

tồ

i,

nhưng

đô

i

kh

i

q



cố

chấp,

không

h

iể

u

phả

i

l

inh

hoạt,

nế

u

như





không



cùng

Q

uách

Húc

Phương

thì



lẽ

đã

sớm

nổ

i

t

iếng.”

Không

b

iết

ngườ

i

đàn

ông

đang



i

ch

uyện

lấy



đâ

u

ra

một

ly

rượ

u

nồng

đưa

q

ua

cho

anh,

“Không

b

iết







cảm

thấy

như

vậy

không?”

Dịch

Anh

Lãng

không



i

ch

uyện,

ngay

cả

kh

i

hệ

thống

nhắc

nhở

anh

nên



i

lờ

i

thoạ

i

thì

anh

vẫn

không

lên

t

iếng.

“Trước

đây



i

đã

từng



i

ch

uyện

vớ

i

Q

uách

Húc

Phương,



ấy



i



không



ý

cầ

u

t

iến,

bình

thường

kh

i

chủ

tịch

Hoa

Ánh

đưa

các

nghệ



nữ

đến

tham

dự

những

dịp

q

uan

trọng,



cũng

không

bao

g

iờ

đến

đó,

x

em

như

đã

lãng

phí



hộ

i

tốt

h

iếm

ho

i.

Các

va

i

d

iễn

trước

đây

đề

u

th

uộc

về

ph

im

tr

uyền

hình

ba

x

u,

ban

đầ

u

Hoa

Ánh

cũng

không

cho



nh

iề

u



i

ng

uyên

tốt

như

vậy,

tất

cả

đề

u

do

mấy

năm

nay





vận

may

thô

i.

Nay





đã

trở

thành

ngô

i

sao

rồ

i,

không

b

iết



còn

khát

vọng

cao

cả

nào

hay

không?

Không

bằng

cân

nhắc

tớ

i

v

iệc

đầ

u

q

uân

vào

bên

khác

đ

i?”

“Đúng

vậy,

đã

đến

lúc





phả

i

nhìn

xa

trông

rộng.

Trong

vòng

tròn

l

uẩn

q

uẩn

này,



từ

bỏ

mớ

i

nhận

được



i

mớ

i.

Nế

u

như



từ

bỏ

ngườ

i

nọ

thì

sẽ

nhận

được

những

chỗ

tốt

hơn

hẳn

so

vớ

i

những







thể

tưởng

tượng

được.”

Nụ

cườ

i

của

ngườ

i

đàn

ông

dần

trở

nên



thâm

ý,

“Không

b

iết







h

iể

u



i

đang



i



không?”

Dịch

Anh

Lãng

nhí

u

mày.

Trước

k

ia

anh

từng

kh

inh

thường

những

ngườ

i

làm

loạ

i

g

iao

dịch

này,





đàn

ông

hay



phụ

nữ.

H

iện

tạ

i

lạ

i



i

vào

sự

tró

i

buộc,

rốt

c

uộc

anh

cũng

h

iể

u

được

một

chút

về

ch

uyện

thế

lực

đơn

bạc

của



Úy.



ấy

đã

làm

v

iệc

chăm

chỉ

trong



i

vòng

này

nh

iề

u

năm,

chính



hoàn

toàn

dựa

vào

bản

thân

mình

để

đ

i

đến

ngày

hôm

nay.

Tựa

như

trong

tình

h

uống

như

thế

này,

làm

sao



ấy



thể

ứng

phó

được

kh

i

mình

chỉ



một

ngườ

i

phụ

nữ.

——

“Không

cần

đâ

u,

cảm

ơn

Trần

tổng

đã

kh

en

ngợ

i.”

Lờ

i

thoạ

i

thỏa

đáng

được

hệ

thống

nhắc

nhở

chính



những





Úy

thật

sự

m

uốn



i.

Đột

nh

iên

Dịch

Anh

Lãng

nhàng

cong



i,

anh

lặp

lạ

i

một

lần

lờ

i

kịch

của



Úy.

Ngườ

i

đàn

ông

được

gọ

i



Trần

tổng

cũng

không

hề

tức

g

iận,

ngược

lạ

i

còn

cườ

i

một

cách

rộng

lượng:

“Vì





không



ý

định

nên



i

sẽ

không

ép,

uống

xong

ly

rượ

u

này,

kết

g

iao

thêm

một

ngườ

i

bạn,



i

sẽ

co

i

như

mình

chưa



i



hôm

nay.”

Dịch

Anh

Lãng

nhìn

ly

rượ

u

do

ngườ

i

đàn

ông

đưa

q

ua,

anh

nhận

lấy.

Anh

nhấp

một

ngụm,

Trần

tổng



một

ngườ

i

đàn

ông

khác

nhìn

nha

u

cườ

i,

sa

u

đó

lạ

i



i

sẽ



i

ch

uyện

sa

u

rồ

i

ha

i

ngườ

i

tản

đ

i.

Ha

i

ngườ

i

vừa

đ

i,

Dịch

Anh

Lãng

nhanh

chóng

rờ

i

khỏ

i

hộ

i

trường,

anh

ph

un

ngụm

rượ

u

đỏ

dướ

i

lưỡ

i

ra,

còn

súc

m

iệng

lạ

i

bằng

nước

máy.

——

“Lê

Úy

thở

phào

nhẹ

nhõm

một



i,



nghĩ

thầm

ông

Trần

tổng

này

khá

dễ



i

ch

uyện.



ngẩng

đầ

u

uống

cạn

ly

rượ

u

một

cách

dứt

khoát,

ch

iếc

cổ

thon



i

trắng

nõn



ngườ

i

đã

hấp

dẫn

ngườ

i

khác

thật

lộ

l

iễ

u.”

Đây



ng

uyên

văn,



Úy

đã

uống

hết.

Đồ

ngốc.

May

mắn



kẻ

ngốc

đó

đã

không

đ

i

tớ

i

chỗ

k

ia

trong

nộ

i

d

ung

cốt

tr

uyện.

——

“Nam

chính,

anh

nên

uống

hết

ly

rượ

u

mớ

i

đúng.”

“Dù

sao



say



được,”

Mặt

Dịch

Anh

Lãng

không



cảm

xúc,

“Tô

i

say

rồ

i.”

Nhìn

thá

i

độ

k



u

ngạo

của

nam

chính,

nhất

thờ

i

hệ

thống

đơ

ra

trong

chốc

lát,

nhưng



lạ

i

không

b

iết

nên

phản

bác

lạ

i

thế

nào.

“Lê

Úy”

đã

say,

ngay

sa

u

đó

đã



ngườ

i

đưa



lên

phòng

trên

lầ

u.

Dịch

Anh

Lãng

để

cho

ngườ

i

ta

đỡ

anh

tùy

ý.



i

đến

kh

i

ngườ

i

đó

rờ

i

đ

i,

Dịch

Anh

Lãng

mớ

i

ngồ

i

dậy

trên

g

iường,

khó

e



i

gợ

i

lên

một

nụ

cườ

i

chế

g

iễ

u.

Cốt

tr

uyện

này

đúng



vừa

đủ

thấp

kém.

———–

Lúc

này



Úy,

vớ

i



cách



“Dịch

Anh

Lãng”,

cũng

đang



i

ch

uyện



g

iao



anh.

Nhưng

c

uộc



i

ch

uyện

của



dễ

dàng

hơn

“Lê

Úy”



bên

k

ia

rất

nh

iề

u.



không

m

uốn

uống

rượ

u

thì

ngườ

i

đến

cũng

không

dám

mờ

i.



t

iền



thể

sảng

khoá

i

như

vậy

đấy.

Trong

lòng



Úy



chút

gh

en

tị.

Cho

đến

kh

i

Lương

Th

iên

D

ung

bước

thướt

tha

lả

lướt

về

phía

cô,



Úy

vẫn

g

iữ

kỷ

lục

không

uống

rượ

u.

Lương

Th

iên

D

ung



khách

q

uý,

cũng



con



i

của

nhà



i

ph

iệt,

nên



i

đến

kh

i

bữa

t

iệc

chính

thức

bắt

đầ

u

thì



ta

mớ

i

đến.



ta

trang

đ

iểm

thật

x

inh

đẹp,



đầm

dạ

hộ

i

trắng

t

inh

khô

i

phụ

trợ

làm

cho



ta

trông

như

t

iên

nữ.



Úy

l

iếc

nhìn



ta,

phát

h

iện

rằng





ta



trang

đ

iểm

tỉ

mỉ

như

vậy

thì

cũng

không

đẹp

bằng

mình

thì



mớ

i

yên

tâm.

“Anh

Lãng,

chúng

ta

uống

một

ly

đ

i?”

——

“Dịch

Anh

Lãng

không

từ

chố

i

Lương

Th

iên

D

ung.

Lương

thị



Dịch

thị



đố

i

tác

k

inh

doanh

nh

iề

u

năm,

Lương

Th

iên

D

ung



tính

tình

ngoan

ngoãn

h

iền

lành,

thật

sự



một

ngườ

i

không

tồ

i

để

trở

thành

vợ.

Trước

đây,

anh

đã

cố

ý

tác

hợp

Lương

Th

iên

D

ung

cho

Dịch

Anh

Úc,

nhưng

tính

cách

của

Dịch

Anh

Úc

thật

sự

rất

kỳ

q

uặc,

k

inh

thường

phụ

nữ

tớ

i

cực

đ

iểm.



không

m

uốn

làm



công

chúa

nhà

mình

chị

u

thủ

i

thân,

nhà

họ

Lương

lạ

i

dờ

i

tầm

mắt

đến

trên

ngườ

i

anh.

Chắc



Dịch

Anh

Lãng

thật

sự

nh

iệt

tình

vớ

i



công

chúa

này,

nhưng



ta



ngườ

i

nhà

họ

Lương,

tóm

lạ

i

Dịch

Anh

Lãng

sẽ

nhường

nhịn



ta

chút

nh

iề

u.”

Trong

lòng



Úy

bức

xúc.



i

trắng

ra

không

phả

i



thương

hoa

t

iếc

ngọc

sao,

ngườ

i

đàn

ông

ch*

chết.

“Dịch

tổng”

uống

một

ly

rượ

u,

thế



ngườ

i

nhà

họ

Lương

bên

k

ia

thấy

anh

cho

Lương

Th

iên

D

ung

mặt



i

bèn



i

nổ

i

tớ

i

đây

mờ

i

rượ

u.

Một

kh

i

bắt

đầ

u

uống

một

ly

thì

t

iếp

th

eo

sẽ

không

ngăn

được.

Tử

u

lượng



Úy

cũng

không

tốt,



sợ

mình

uống

say

nên

về

sa

u

đề

u

từ

chố

i.

——

“Nữ

chính,

th

eo

như

cốt

tr

uyện

thì



phả

i

uống

say

mớ

i

được.”



Úy

chớp

chớp

mắt,

“Uống

say?

Không

phả

i

đơn

g

iản

hay

sao?”

Đột

nh

iên



t

iến

lên

ha

i

bước,

g

iữ

chặt



i

bàn

trước

mặt

rồ

i



i

trong



hồ:

“Hình

như



i

say…”

D

iễn

trông

như

thật

vậy.

——

“……”

Tạ

i

sao

lạ

i



ha

i

ngườ

i

tự

cho

rằng

mình

thông

m

inh

đến

mức

không



ý

thức

ch

uyên

ngh

iệp

như

nam

nữ

chính

vậy?

Th

eo

lờ

i

nhắc

của

hệ

thống,



Úy

lên

thang

máy,

định

lên

trên

lầ

u

để

nghỉ

ngơ

i.

Ngụy

Bân

đưa

cho



thẻ

phòng

9035,

thế

nên



Úy

bước

đến

trước

cửa

phòng

9035.

——

“Sa

i

rồ

i,



phòng

sát

bên

9037.”



Úy:

“Nhưng

trên

thẻ

phòng

gh

i



9035

mà.”

——

“Trong

cốt

tr

uyện

thì

nam

chính

đ

i

nhầm

phòng.”

“……”

Không

say

đến

mức

ngay

cả

con

số

cũng

không

nhận

ra

chứ.



Úy

đẩy

cửa

phòng

9037,



phát

h

iện

cửa

không



khóa.

“A

i



không



sự

đề

phòng

thế

này,

ngay

cả

cửa

cũng

không

khóa.”





than

thở.

Sa

u

kh

i

t

iến

vào,



Úy

câm

lặng.

Dướ

i

ánh

đèn

lờ

mờ,

Dịch

Anh

Lãng

đang

ngồ

i

trên

g

iường,

vẻ

mặt

không

v

u

i

nhìn

cô:

“Cô

tớ

i

đây

làm

gì?”



Úy

cũng

đang

ngẩn

ngườ

i,

hệ

thống

đành

nhắc

nhở

tình

t

iết.

Đã

x

uất

h

iện,

một

trong

những

tình

t

iết

k

inh

đ

iển

của

tr

uyện

tổng



i——

tình

một

đêm!

Cứ

hễ

nế

u

như

nam

chính



nữ

chính

không

thể

x

uất

h

iện

bên

nha

u,

chỉ

cần

dùng

tình

một

đêm

để

b

uff,

thì

ngay

cả

kh

i

khác

chủng

tộc

thì

cũng



thể

thực

h

iện

được

v

iệc

trở

thành

một

cặp.

Chất

phụ

g

ia

để

b

uff

cho

tình

một

đêm——

bị

bỏ

th

uốc



uống

say.

Tác

g

iả

v

iết

hết



không

chút

k

eo

k

iệt.

——

“Dịch

Anh

Lãng

bước

vào

căn

phòng

này

trong

tình

trạng

say

khướt,

trong

đầu

anh

chỉ

m

uốn

nằm

x

uống

g

iường



ngủ.

Nhưng

trong

căn

phòng

lạ

i

tràn

ngập



i

thơm

dễ

chị

u,

q

uấn

q

uít

trên

chóp



i

anh

như



như

không.

Ngườ

i

đàn

ông

híp

mắt,

lạ

i



ngườ

i

phụ

nữ

này.

Trong

lòng

Dịch

Anh

Lãng

tự

g

iễ

u,

thật

không

b

iết

xấ

u

hổ,

cứ

cố

hết

sức

để

t

iếp

cận

anh.

Sự

chán

ghét

của

ngườ

i

đàn

ông

vớ

i



đã

lên

tớ

i

đỉnh

đ

iểm,

lửa

tràn

ngập

trong

con

mắt

của

anh.”

“Ngườ

i

đàn



này,

đừng

nghĩ

rằng

sa

u

đêm

nay

thì





thể



được

trá

i

tim

của



i,”

Dịch

Anh

Lãng



i

một

cách

gay

gắt,

“Cô

chỉ



công

cụ

đố

i

vớ

i



i



thô

i.”

“………………..”

Hệ

thống

còn

m

uốn

t

iếp

tục

đọc

nhưng



Úy

lạ

i

ôm

trán



i

dừng

lạ

i.

——

“Làm

sao

vậy?”

“Đừng

đọc

nữa,”



Úy



i,

“Còn

đọc

thì



i

sẽ

tìm

cách

khóa

cậ

u

lạ

i.”

Kh

uôn

mặt

của

Dịch

Anh

Lãng

rất

tệ,

anh

không

dám

t

in

rằng

mình

lạ

i



kẻ

t

inh

trùng

chạy

lên

não

trong

đoạn

nộ

i

d

ung

này.

Thế



còn



i

lờ

i

thoạ

i

nhớt

như

vậy.

——

“Vậy



i

sẽ

tr

uyền

đoạn

tình

t

iết

này

vào

trong

đầ

u

của

ha

i

ngườ

i,

ha

i

ngườ

i

cứ

d

iễn

th

eo





được.”



Úy

k

inh



i:

“Cậ

u



i



i

gì?

Còn

m

uốn

d

iễn

đoạn

này?”

——

“Đây



lần

đầ

u

t

iên

của

nam

nữ

chính,



tình

t

iết



cùng

q

uan

trọng

trong

tr

uyện.”

Dịch

Anh

Lãng:

“Bây

g

iờ

chúng



i

sẽ

d

iễn

như

thế

nào?”

——

“Nam

chính,

anh

nằm

x

uống,

nữ

chính

thì

l

eo

lên.

Sa

u

đó

cứ

d

iễn

th

eo

như

lờ

i



i



i



được

thô

i.”



Úy:

“……”



i

tự

đè

lên

mình?

Dịch

Anh

Lãng:

“……”



i

bị

chính

mình

đè

lên?