Có một ngày, em sẽ xa người đã ở cạnh em suốt sáu năm trời…
Khi em muốn rời đi hết thảy, rời đi nơi thành phố xa lạ, nhộn nhịp, hối hả này, em muốn trở về nơi chốn bình yên,
Lúc ấy em gọi cho anh, không phải vì mong chờ anh níu giữ, mà vì em biết anh sẽ nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đón em và mua cho em chiếc vé để sau cuộc trốn chạy em sẽ quay lại nơi đó để đối diện và vượt qua những khó khăn."
Vì thế, từ đó em không có cuộc trốn chạy nào nữa, em đối diện với khó khăn và cố gắng, như anh vẫn đang làm điều đó hàng ngày. Nếu có một ngày em chạy trốn khỏi anh? Chạy trốn khỏi những thương yêu tưởng chừng em chưa bao giờ từ bỏ. Chạy trốn khỏi những ngày nồng nàn mình chung nhau hơi thở. Anh sẽ tìm em không?
Nếu có một ngày em chạy trốn cùng khoảng tối mênh mông. Những mênh mông vô hình bị yêu thương vùi lấp. Những mênh mông em chưa khi nào dám tin là thực. Anh có đi tìm em?
Nếu một ngày em chạy trốn vào những góc quen. Những góc quen thường ngày anh chẳng đến. Những góc quen bao lần em vùi mặt khóc không thành tiếng. Anh sẽ nghe thấy và tìm em không?
Nếu có một ngày em chạy trốn khỏi thành phố đông. Chạy trốn và mang theo những ấm nồng ngày tháng cũ. Chạy trốn và mang theo những ngọt ngào cùng nhung nhớ. Anh có tìm em không?
[…]“Thời điểm hay duyên số không quan trọng. Quan trọng là lòng người!”