Chương 96: Chủ Tịch Đều Là Lỗi Của Tôi.

Nói đến đây, anh cũng đã mấy ngày không có đến Tử Quỳnh rồi, tốt cái là bây giờ Tử Quỳnh đang phát triển rất chắc chắn rất ổn định, đủ các loại tuyển dụng các tân binh và phát triển, giá trị thị trường đang tăng lên liên tục, chỉ cần giao phó cho cấp dướiới lo liệu một chút là được, vấn đề không lớn.

Ngay khi anh tới cửa của Tử Quỳnh, anh đã gặp một người quen, không ai khác đại minh tinh Quan Tây, ngay tại đó, hắn đang luyện tập cùng một phụ nữ xinh đẹp, nói đến lại thấy thật trùng hợp người phụ nữ đó cũng là người quen, Tần Dao.

Từ buổi họp mặt lớp của Sở Phi đêm hôm đó, vào sáng sớm ngày hôm sau, Quận Tây và quản lí của hắn chạy đến Tử Quỳnh để ký một hợp đồng, hợp đồng năm năm có thể nói là một hợp đồng dài hạn. Hơn nữa nội dung của hợp đồng cũng là có lợi cho Tử Thanh.

Dĩ nhiên, Quan Tây biết rằng loại hợp đồng này không tốt cho hắn, nhưng hắn cũng không có cách nào, hắn là một minh tinh hết thời rồi, hơn nữa còn đắc tội với nhiều người, ngoại trừ Tử Quỳnh ra không có công ty phim và truyền hình nào có thể giúp hắn quay về đỉnh cao được, nên là ngay cả khi hắn biết hợp đồng thiệt cho hắn , nhưng cũng phải cắn răng chịu.

May mắn thay, Tử Quỳnh không phải là một công ty nhỏ, kí hợp đồng xong là bắt đầu làm việc ngay, ngay hôm đó liền đăng tin tức lên Weibothì lập tức bắt đầu sắp xếp lịch trình cho hắn.

Chỉ vài ngày sau, hắn ta lại nhận được một bộ phim, hơn nữa còn là một bộ tiểu thuyết , sản xuất xuất sắc, quảng cáo cũng rầm rộ, đợi đến hi bộ phim lên sóng danh tiếng của hắn ta chắc chắn sẽ trở lại.

Bây giờ hắn ta quét sạch sự đồi trụy trước đây, giành lại sức mạnh, bắt đầu đi huyễn hoang.

Hôm nay đến Tử Quỳnh , làm việc, hắn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, dù có bề ngoài, hình dáng hay tính khí đều rất đẹp, hắn lập tức chủ động chạy qua tập luyện.

Hắn ta là Quan Tây, một ngôi sao lớn, anh tuấn đẹp trai, người hâm mộ không biết bao nhiêu người, chỉ cần hắn ra tay là không có người đẹp nào là hắn không tán được.

Tuy nhiên, hôm nay, hắn ta thất bại, đối phương không thèm quan tâm đến hắn, ngay cả khi biết hắn là một ngôi sao lớn Quan Tây, cũng không quan tâm.

Đối với điều đó hắn có chút không thích, nhưng nó lại làm cho hắn khao khát chiến thắng hơn, trước đây mấy người đẹp chỉ cần nhìn thấy cái mặt bảnh trai của hắn thì chân đã mềm nhũn rồi, hiếm thấy Có người không quan tâm hắn, hắn cảm thấy một người phụ nữ như vậy còn hấp dẫn hơn.

Tần Dao trước đây rất là thích Quan Tây, đã từng theo đuổi hắn một thời gian, nhưng mà , từ lúc biết được danh tính của Lâm Tử Minh, Chủ tịch của phim Tử Quỳnh, công ty truyền hình có hàng trăm nghệ SĨ, Quận Tây cũng tới để ký hợp đồng vài ngày trước, so sánh mà nói, thì Lâm Tử Minh oai hơn hắn không biết bao nhiêu lần, cô ta làm gì còn thèm quan tâm đến Quan Tây, cái gì mà ngôi sao lớn cũng chỉ làm việc cho sếp của mình vậy thôi.

Bây giờ cô ta bị Quan Tây làm phiền nên cảm thấy có chút phiền phức, cau mày nói: "Tôi nói là anh phiền quá đi, tôi nói tôi không có thời gian rồi, tôi không muốn ăn với anh, anh cứ càm ràm suốt vậy."

Khi Quan Tây nghe được điều này, khuôn mặt hắn thay đổi ngay tại chỗ,"cô này , cô có biết cô đang nói chuyện với ai không? Chủ tịch của Tử Quỳnh với tôi là bạn tốt, CÔ Có tin không chỉ cần một câu nói của tôi, sẽ kiến Cô mất việc!

Tần Dao nghe xong cũng bị dọa chết khϊếp, dù sao Quan Tây cũng là một ngôi sao lớn, nhỡ đâu hắn có mối quan hệ thân thiết với Lâm Tử Minh, theo nhu cái tính cách của Lâm Tử Minh , có lẽ sẽ lắng nghe hắn và trục xuất CÔ.

Quan Tây thấy sắc mặt của Tần Dao biến đổi, hắn đắc ý, đúng là cái tên của chủ tịch Tử Quỳnh đã dùng đúng rồi.



Khi Tần Dao chuẩn bị mở miệng xin lỗi Quan Tây thì nói gì, thì đột nhiên cô ta nhìn thấy người đàn ông đứng sau Quan Tây, đôi mắt bừng sáng, vui mừng: “Tử Minh, anh đến rồi! Em nhớ anh chết mất!”

Ngay lập tức cô lập tức lướt qua Quan Tây buớc nhanh tới chỗ Lâm Tử Minh.

Lâm Tử Minh giả bộ như không nghe thấy hai người họ nói gì, đi lên từ thang máy phía bên kia, kết quả Tần Dao gọi anh ta như thế, anh ta muốn đi cũng không đi được.

Quan Tây tối sầm mặt, cái thứ phụ nữ rẻ tiền này không coi trọng lời đe dọa của hắn, lại còn dám tán tỉnh đàn ông khác, chết tiệt!

Hắn muốn xem người đàn ông này là ai.

Tuy nhiên, hắn quay lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đã gặp ác mộng nhiều lần, cả cơ thể hắn ta rất phấn khích, hắn ta không thể tự điều khiển mình để nói, "cái đéo gì thế!"

Là chủ tịch của Tử Quỳnh.

Trời ơi!

Sau đó, hắn nhìn thấy Tần Dao đi qua, nắm chặt lấy cánh tay của chủ tịch Tử Quỳnh, dáng vẻ dịu dàng, hắn sợ hãi chân hắn mềm nhũn, đang run rẩy.

Chết rồi, Tần Dao là người phụ nữ của chủ tịch như

Lúc nãy hắn còn không biết sống chết là gì đi tán người phụ nữ của chủ tịch...., nghĩ đến điều này, trước mắt hắn là màu đen tối, đến suy nghĩ chết đi cũng có.

Lâm Tử Minh bị Tần Dao kéo lại, ôm rất chặt, tay anh ta cảm nhận được sự mềm mại, làm anh ta cảm thấy không thoải mái: “này , cô làm gì đó, bỏ tôi ra”

Tần Dao rất vui khi thấy Lâm Tử Minh, Cô ta đã rất nhiều ngày không có nhìn thấy Lâm Tử Minh rồi, trong thời gian này, cô ta đã bị bệnh tương tự, ăn uống đều không ngon. Cô ta chắc chắn rằng mình thật sự đã yêu Lâm Tử Minh mất rồi, đêm nào cũng nằm mơ thấy Lâm Tử Minh, có hai ba ngày thức dậyphát hiện mình đã làm những chuyện xấu hổ.

Tuy cô ta đã thành công vào Công ty Tử Quỳnh, nhưng cô ta cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé so với thân phận của Lâm Tử Minh cách biệt quá lớn, bình thường không có cơ hội để tiếp xúc với Lâm Tuy Minh!

Rõ ràng là Lâm Tử Minh đang ở trước mặt, nhưng cô ta không thể chạm vào, Cô ta sắp phát điên rồi.

Bây giờ không dễ dàng bắt được Lâm Tử Minh ở đây, là sao cô ta có thể thả anh ta đi dễ dàng như vậy được.



"Không được!em nhớ anh đến phát điên rồi!”Tần Dao nói, cảm thấy bản thân mình rất thiệt thòi, mũi chua, nước mắt sắp rơi xuống lun rồi.

Lâm Tử Minh bị vẻ ngoài của cô ta làm cho sợ hãi, đay là tình huống gì vậy? mình không làm gì cô ta đúng không, làm sao lại có thể làm như là mình đã làm điều gì đó tồi tệ với cô ta vậy?

“Tần Dao, cô bị bệnh à, đang yên đang lành cô nhớ tôi làm gì?" Lâm Tử Minh thủ đẩy cô ta ra nhưng cô ta ôm anh quá chặt anh cũng không thể đẩy ra nổi.

Lúc này, Quan Tây mặt tái nhợt xuất hiện, trước khi hắn ta nói, Tần Dao đã chỉ vào anh ta phàn nàn rằng: “hắn vừa nãy đã trêu đùa em, nói rằng hắn sẽ đuổi em ra khỏi Tử Quỳnh, anh phải làm chủ cho em!"

Tần Dao là một diễn viên giỏi, mặt cô ta tỏ vẻ ấm ức, đôi mắt cô ta rưng rưng nước mắt, những người không biết , lại còn tưởng rằng Quan Tây đã làm điều gì đó rất là kinh khủng với cô ta.

Vốn dĩ Quan Tây là một nguyời nhát gan, khi hắn nghe thấy Tần Dao nói, hắn ngay lập tức bị dọa đến nỗi như là gãy gan ngay tại chỗ, chân hắn đang lung lay , mặt hắn như sắp khóc vậy, nói gấp gáp: “Chủ... chủ tịch... "Tôi không biết Tần tiểu thư là người của anh, với lại tôi cũng không có khıêυ khí©h Tần tiểu thư, tôi chỉ là hẹn Tần tiểu thư đi ăn cơm thôi. Chủ tịch, tất cả là lỗi của tôi!Lỗi của tôi!”

Nói xong Quan Tây quay từ trái sang phải rất khó tự cho mình hai cái tát, thực sự gào thét.

Vốn dĩ , Quan Tây cũng là một ngôi sao đã bị thất thế, có phẩm giả và kiêu hãnh riêng của mình, cho dù đối mặt với chủ tịch thì cũng không có sợ hãi đến mức này, tuy nhiên, vì hai sự kiện này, hắn sợ Lâm Tử Minh đãn sâu vào tủy xương, nói một cách cường điệu thì, với ánh mắt của Lâm Tử Minh cũng có thể đọa hắn đến hồn bay phách lạc.

Lâm Tử Minh đơ người, đây là tình huống gì vậy?

Đang nói cái gì vậy, cô ta không phải phụ nữ của tôi!” Lâm Tử Minh quát tháo nói giận dữ, mẹ kiếp, cái thằng minh tinh hết thời, không phải vài ngày trước đã gặp vợ tôi rồi ?"

Tuy nhiên, khi Quan Tây nghe được điều này, hắn đã hiểu lầm hắn, tự tát mình hai lần và nói, " là tôi, là tôi!Chủ tịch, tôi đã nói sai, anh và cô Tần chỉ là mối quan hệ mật thiết, không có mối quan hệ nào, tôi không biết gì cả, tôi sẽ không nói gì với vợ anh đâu! chủ tịch, xin đừng gây khó dễ cho tôi, xin anh đó."

Lâm Tử Minh:

Tim anh rất mệt mỏi, xem ra Quan Tây đã hiểu lầm quan hệ của anh và Tần Dao rồi, nghĩ rằng Tần Dao là tiểu tam, dù anh có nói gì cũng Vô dụng.

Anh thở dài, quá lười biếng để giải thích, anh vẫy tay không kiên nhận được nói: "biến đi."

Quan Tây như được tha thứ, hãy chạy thật nhanh.

Sau khi đuổi được cái tên Quan Tây, thì lại gặp ánh mắt phát sáng chói lóa của Tần Dao, đầy sự khâm phục ngưỡng mộ, mặt đỏ bừng Wa, Tử Minh, anh thật đẹp trai, đến cả Quan Tây trước mặt anh cũng sợ hãi như vậy, em rất sùng bái anh!”