Sở Phi nói ra những lời này, trừ bỏ kinh ngạc, càng nhiều chính là thất vọng.
Cho tới nay ấn tượng của cô đối với Trần Hào đều không quá tệ, thời còn đi học là một học sinh giỏi nhiều mặt, hiện tại tốt nghiệp rồi, khẳng định cũng không chênh lệnh bao nhiêu.
Chính cho tới đêm nay, biểu hiện của Trần Hào, thật sự làm cho cô rất thất vọng.
Từng học chung một khoa, không chỉ nói khoác, thích khoe khoang, kết quả bây giờ còn phải xã hội đen đến trả thù bọn họ.
Trần Hào tâm tính đã rất vặn vẹo, đối mặt với câu hỏi Sở Phi, trên mặt hắn lộ ra biểu tình dữ tợn “Tao vì cái gì phải làm như vậy?Mày còn dám hỏi tao vì cái gì mà làm như vậy? ! “Mày biết rõ đêm nay là buổi họp lớp, tạo đã chuẩn bị thật lâu, một tay chuẩn bị mọi thứ, mày có biết tạo vì đêm nay tiêu bao nhiêu tiền không? Hơn trăm vạn Là hơn trăm vạn! Tao là vì cái gì, không phải là ở trước mặt bạn học cùng thầy cô chứng minh bản thân sao? Tao không phải là vì muốn mày chú ý đến sao! Chính là bọn mày ở đâu, lại như thế vô tình phá hủy của tạo hết thảy “Vừa rồi lúc họp lớp chắc mày vui lắm nhỉ, ngay cả
Tuyền Khê cũng đối với chồng mày cung cung kính kính, phong cảnh vô hạn! Hiện tại bọn mày thử cho tao xem còn được như vậy không!”
Trần Hào càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn nộ, biểu tình cũng càng ngày càng dữ tợn, giống một cái đầu dã thú, làm sao còn có nửa phần nhã nhặn cùng nhỏ nhất?
Sở Phi cắn chặt răng, “Vậy cậu muốn thế nào, muốn chúng tớ xin lỗi cậu? Nếu cậu muốn như vậy, tớ đây hiện tại có thể cậu xin lỗi.”
Trần Hào cười lạnh, “Một câu xin lỗi liền nghĩ xong việc? Ha ha, Sở Phi, mày thật sự khờ dại, hay là vẫn muốn nhục nhã tao?"
Hắn vừa nói như vậy, một bên thảnh thơi mà đi tới, đối với Lâm Tử Minh nói: “Tao thừa nhận tạo xem thường mày rồi, không nghĩ tới mày lại còn quen biết Tuyền Khê, nhưng mà thể thì sao, hiện tại mày còn không phải rơi vào trong tay tao, ha ha.”
Lâm Tử Minh híp mắt, ý vị thâm trường nói: “Trần Hào, tôi khuyên cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, đừng hẹp hòi như vậy, chuyện đêm nay tôi cũng không có nghĩ tới chuyện cướp sự nổi bật của cậu, ai biết cậu sẽ mời Tuyền Khê tới đây?”
Trần Hào nghe thế, hắn càng thêm căm tức ,“Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ? Xem ra mày thật là không biết sống chết! Anh Hổ, động thủ, bắt hắn cho tôi!” “Vàng, Trần tổng.” Anh Hổ bàn tay to vung lên, hướng Lâm Tử Minh nhào tới. “Chờ một chút!” Lâm Tử Minh quát lớn.
Trần Hào hô một tiếng dừng tay, khinh bỉ nói: “Như thế nào, hiện tại biết sợ hãi rồi sao?"
Lâm Tử Minh sắc mặt bình tĩnh, hắn đối với Trần Hào nói: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?" “Rất đơn giản.”Trần Hào một bộ dáng khí thế của người thắng, bắt đầu cười rộ lên, “Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi tao, gọi tao mười tiếng ông nội, tao sẽ bỏ qua cho mày.”
Sở Phi lập tức biến sắc, quát lớn nói: “Trần Hào, chúng ta là bạn học, cậu có cần thiết phải làm như vậy không?”
Trần Hào khinh thường cười, ánh mắt nhìn phía Sở Phi, “Bạn học? Bạn học thì thế nào! Tao chỉ muốn như vậy, hắn quỳ xuống nhận sai với tao, hơn nữa tao còn muốn ghi lại video, gửi đến mọi người, hắn không phải mới vừa thể hiện sao! Tao thật muốn nhìn, hắn về sau còn như thế nào thể hiện. Về phần mày...”
Trần Hào hắc hắc cười, lộ ra dáng vẻ đáng khinh, ánh mắt ở trên người Sở Phi đánh giá, nuốt nuốt nước miếng, “Bạn học, đêm nay mày không cần về nhà, theo tạo đến khách sạn cùng nhau gắn kết tình cảm bạn học, ha ha.”
Nghe nói như thế, Sở Phi vừa giận lại hoảng, tức giận đến thân thể đều run lên. “Tính kiên nhẫn của tạo cũng không tốt, tạo đếm tới ba, mày nếu không quỳ xuống, đừng trách tạo không khách khí.” Trần Hào lời lẽ hùng hồn, bắt đầu điểm, “Một, hai. ....
Lúc này, Lâm Tử Minh thở dài một hơi, nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội, cậu cũng không biết quý trọng, phí lời làm gì nữa.” “Không thấy quan tài không đổ lệ, Hổ ca, lên cho ta!” Trần Hào mất kiên nhẫn, một lần nữa lộ ra biểu tình dữ tợn.
Tên đầu trọc chính là anh Hổ tuân lệnh, hắn cũng cười lạnh đứng lên, ánh mắt nhìn hai tên đàn em, lập tức bọn họ đều hướng Lâm Tử Minh bước tới, trên mặt còn lộ vẻ mèo vờn chuột. “Nhóc con, đây là mày muốn chết.”
Bọn họ một trái một phải, vươn bàn tay to đánh vào Lâm Tử Minh, động tác thực tùy ý, là không có đem Lâm Tử Minh để vào trong mắt.
Sở Phi bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lạnh run, bưng kín mặt mình.
Nhưng mà bọn họ còn không chưa đυ.ng tới Lâm Tử Minh, liền bang bang hai tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Tử Minh, biểu tình thống khổ, phát ra thanh âm rêи ɾỉ.
Mọi người nhìn đến loại tình huống này đều hoảng hốt, đây là loại tình huống gì?
Lâm Tử Minh vừa rồi động tác rất nhanh, đột nhiên ra tay, bắt lấy nhược điểm của hai tên này, nhanh chuẩn - độc, trực tiếp đem hai tên đánh ngã. “Ôi, đau quá ông ..... “Thắt lung của ông.
Hai tên này té trên mặt đất, lăn lộn kêu la thảm thiết.
Sở Phi nghe được thanh âm, mở mắt, thấy được loại tình huống này, cô lập tức hoàn hồn .
Những người khác không có thấy rõ ràng động tác của Lâm Tử Minh, nhưng tên Hổ này thấy rõ ràng , hắn thu hồi khinh thường, biểu tình bắt đầu ngưng trọng, đối Lâm Tử Minh trầm giọng nói: “Xem ra tao xem nhầm mày, mày cũng không phải kẻ nghiệp dự, anh em, lăn lộn ở đâu vậy?”
Lâm Tử Minh cười nói: “Như thế nào, bắt đầu sơ rồi?" “Sợ? Trong từ điển của lão Hổ này không có từ sợ!"Tên Hổ hừ lạnh một tiếng, hắn bắt đầu cởϊ áσ khoác, lộ ra ngục bên trong, một thân cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn vào thấy đặc biệt khí thế, vừa thấy liền đoán được là một tên đàn ông mạnh mẽ.
Sở Phi vội vàng giữ chặt Lâm Tử Minh, “Làm sao bây giờ?" “Không có việc gì, có anh ở đây.”Lâm Tử Minh vỗ vỗ đầu Sở Phi, vẻ mặt vân đạm phong kinh. “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt Chết cho ông!”Anh Hổ thanh âm tục tằng, thập phần uy nghiêm, làm cho người ta cảm thấy lực áp bách thật lớn, hắn tính toán chính mình tự ra tay, đem Lâm Tử Minh bắt lấy.
Không thể không nói, anh Hổ vẫn là một người rất uy mãnh, người thường ba năm người đều đánh không lại hắn.
Chính là, hắn đến nhanh, lui cũng thực nhanh, mới vừa vọt tới trước mặt Lâm Tử Minh, còn chưa kịp ra tay, đã bị Lâm Tử Minh một cưới đá bay.
Nặng nề mà té lăn trên đất.
Sở Phi há to miệng, bất khả tư nghị nhìn một màn này, Lâm Tử Minh khi nào thì biết đánh nhau như vậy?Anh ta không phải phế vật chỉ biết làm việc nhà thôi sao?
Mấy tên còn lại, cũng lộ ra biểu tình rung động. Thực lực anh Hổ mạnh bao nhiêu, bọn họ biết rất rõ ràng, chính là trước mặt tên này, hoàn toàn mất năng lực?
Này.
Trần Hào tưởng đã nắm chắc thắng lợi, trên mặt biểu tình liền cứng, động tác hút thuốc cũng dừng lại. Sinh ra một loại dự cảm không tốt
Lâm Tử Minh đối còn mấy tên còn lại ngoắc ngoắc tay, “Bọn mày cùng lên đi, đỡ tao phải ra tay với từng người”.
On ào!
Mấy tên còn lại không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, lui ra phía sau từng bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, bọn hắn làm sao còn dám động thủ? Bọn họ cũng không ngu, tới lúc này còn không nhìn ra gặp phải đối thủ mạnh rồi sao?