Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 71: Đi theo dõi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sở Phi, cậu thật không có lòng gì hết! Chồng của cậu lợi hại như vậy, cũng không nói cho chúng ta biết " "Đúng vậy, rõ ràng gả cho một con rùa vàng, còn khiêm tốn nói chính mình không tốt, hơi quá đáng, người chẳng lẽ cậu sợ chúng ta cướp chồng của cậu đi sao?" "Ta đã nói, Sở Phi là hoa khôi của lớp chúng ta, điều kiện tốt, như thế nào có thể gả cho một người thường được." "Đúng vậy. . .

Sở Phi mới vừa quay trở lại, đã bị một đám nữ sinh vây quanh, đối với cô nịnh hót, làm cho Sở Phi xấu hổ, không biết đã xảy ra chuyện gì, "Các cậu đang nói cái gì vậy? Sao tớ nghe vẫn không hiểu?" cậu xem, còn giả vờ nữa, thực sự sợ chúng tớ cướp chồng của cậu đi sao." "Đúng rồi, chồng của cậu thật uy phong, ngay cả Tuyền Khê phải cung kính gọi hắn một tiếng Lâm tiên sinh, rất điểu ! Này Sở Phi, chồng của cậu đang làm gì? Trước đây chưa từng thấy cậu kể qua?"

Các cô đều bắt đầu hỏi thăm thân phận của Lâm Tử

Minh.

Sở Phi cau mày, cô hiện tại tự hỏi, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc, một bạn học nữ kể lại toàn bộ sự việc, Sở Phi nghe hiểu được chân tướng của sự việc, lập tức cô cũng cảm thấy khó tin.

Kết hôn bốn năm, Sở Phi có thể nói là người hiểu Lâm Tử Minh nhất, nhưng cô cũng không biết, làm thế nào Lâm Tử Minh lại quen biết Tuyền Khê, còn có thể làm cho Tuyền Khê cung kính gọi hắn là Lâm tiên sinh? Điều này như thế nào vẫn cảm thấy không phải là sự thật!

Sở Phi trong lòng thực hoang mang, cô đi tới, kéo Lâm Tử Minh qua một bên, nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lâm Tử Minh chớp mát. "Anh đừng có giả bộ!" Sở Phi véo hắn, "Nhanh giải thích cho rõ ràng!"

Lâm Tử Minh thấy cô có chút tức giận, không dám thừa nước đυ.c thả câu nữa, cười nói: "Lần trước anh đã cứu Lâm Sơn Hà một lần, sau này gặp lại Lâm Sơn Hà, đúng lúc gặp Tuyền Khê, hắn cứ nghĩ anh với Lâm Sơn Hà là họ hàng, cho nên vừa rồi mới cung kính với anh như vậy." "Thật sao?" Sở Phi có chút không tin, cô cảm thấy Lâm Tử Minh so với trước kia càng thêm bí ẩn ,dường như có chuyện gì đó giấu diếm cô.

Lâm Tử Minh nhìn chằm chằm nói: "Đương nhiên là thật, anh lừa em để làm chi. Hơn nữa, lý lịch của anh em còn không rõ sao?"

Sở Phi tin, quả thực, lý lịch của Lâm Tử Minh cô rất rõ, chỉ là một người nông thôn trẻ tuổi mà thôi.

Dường như đó là lý do .

Sở Phi không có tiếp tục nghĩ nhiều, nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, tức giận nói: "Nhưng thật ra anh chỉ là cáo giả oai hùm, nếu Tuyền Khê biết anh lừa hắn, hắn không hận chết anh sao." "Ha hả, hắn dám sao?" "Anh nói cái gì?" "Không có gì, không có gì." Lâm Tử Minh lắc đầu, chỉ vào Tuyền Khê đang hát trên sân khấu nói: "Nghe hát nghe hát "

Phải nói rằng, Tuyền Khê là một ngôi sao nổi tiếng, vẫn có chút tài năng ca hát, rất nhiều người đều lấy di động ra quay video, gửi đến bạn bè

Cảm nhận được ánh mắtcủa Lâm Tử Minh, Tuyền Khê hát càng thêm hăng say .

Sau khi hát xong một ca khúc, hắn còn tự chủ trương, lớn tiếng nói: "Kế tiếp, tôi sẽ hát ca khúc ( Ngôi sao vĩnh cửu ) dành cho vợ chồng Lâm tiên sinh, chúc họ mãi mãi ở bên nhau, đầu bạc răng long, tình yêu vĩnh cữu!"

Lập tức, ảnh đèn sân khấu chiếu lên người Sở Phi và Lâm Tử Minh, tất cả mọi người nhìn bọn họ hết sức hâm mộ. Hơn nữa những nữ sinh này, tức giận cũng không được.

Mọi người trong đại sảnh vỗ tay nồng nhiệt.

Mặt của Sở Phi lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh, đập mạnh không ngừng.

Lâm Tử Minh nhân cơ hội cầm tay cô, nở nụ cười dịu dàng ôn nhu với cô.

Sở Phi vùng vẫy hai lần, cuối cùng không giãy dụa nữa, mặc cho Lâm Tử Minh nắm .

Nói từ bên trong trái tim, bọn họ kết hôn lâu như vậy, Lâm Tử Minh đây là lần đầu tiên có cơ hội nắm tay Sở Phi.

Có người vui mừng có người buồn rầu, ở đây có rất nhiều bạn nam cùng lớp thầm mến Sở Phi, vô cùng chua xót, nhìn nữ thần nổi tiếng của mình giờ đã là hoa có chủ, vô cùng hối hận và ghen tị.

Nhất là Trần Hào, ánh mắt hắnlạnh như băng, nắm chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi.

Buổi họp mặt lớp tối nay, hắn chuẩn bị rất lâu, trả toàn bộ chi phí, còn mời Tuyền Khê về đây biểu diễn, chính là vì ở trước mặt mọi người làm bộ cool ngầu, làm cho mọi người kinh ngạc. Sau đó một câu đưa Sở Phi lêи đỉиɦ cuộc đời. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lâm Tử Minh, làm đảo lộn kế hoạch của hắn, tước đoạt thành quả của hắn ta.

Giờ khắc này, hắn đố kỵ Lâm Tử Minh, oán hận, đạt tới đỉnh điểm.

Rõ ràng lúc nãy người mà mọi người sung bải là hắn, lại biến thành Lâm Tử Minh, hắn không cam lòng, không phục

Tâm trạng của một người đang bị bóp méo, dễ dàng đưa ra những lựa chọn cực đoan.

Hắn nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái thật sâu, sau đó đi qua bên, gọi điện. "Yo, là anh Hổ sao? Là ta, Trần Hào. . . . . . Là như vậy, anh hiện tại có rảnh không, ta định mượn anh mấy anh em, đến giúp ta đánh một người. . . . . .

Sau khi cúp máy, khỏe miệng Trần Hào nhếch lên, cười lạnh, hừ, Lâm Tử Minh, cứ đợi đó cho tao! Chưa từng có người nào làm Trần Hào ta mất mát lớn như vậy, quả báo của mày sẽ tới ngay thôi !

Lúc này các bạn học cùng lớp hiện tại hoàn toàn thay đổi, không ai tới lấy lòng Trần Hào, tất cả mọi người bắt đầu nịnh hót Sở Phi và Lâm Tử Minh.

Điều này khiến cho Sở Phi lần đầu tiên có giảm giác làm nhân vật chính, tâm tình của cô cũng dễ chịu hơn, hơn nữa ngay cả siêu sao lớn Tuyền Khê cũng khách khí với cô, làm cho cô cảm thấy không chân thật.

Sau khi kết thúc buổi họp mặt, cô quay trở lại xe, khôi phục lại tinh thần, cảm khái nói một tiếng, "Khó trách ai cũng muốn trở thành người ở tầng lớp thượng lưu."

Lâm Tử Minh lái xe, ý nghĩ sâu xa nói: "Chúng ta cũng có thể trở thành người ở tầng lớp thượng lưu."

Sở Phibất mãn, tức giận nói: "Ha hả, kiếp sau phải không?"

Lâm Tử Minh mỉm cười, không hề giải thích.

Ra khỏi khu nghĩ dưỡng, đi một đoạn đường dài, Lâm Tử Minh đột nhiên cau mày, nhìn vào gương chiếu hậu, hắn nở ra một nụ cười tinh nghịch.

Có người đang theo dõi bọn họ. "Ngồi cho vững, anh bắt đầu tăng tốc "Lâm Tử Minh nói với Sở Phi

Sở Phi nói: "Anh đang làm cái gì vậy? Bây giờ còn sớm, không cần vội trở về." "Có người đang theo dõi chúng ta ở phía sau." "Cái gì? !" Sở Phi nhất thời hoảng sợ, "Ai." "Còn không rõ." Lâm Tử Minh nói: "Chỉ có thể là người của Trần Hào." "Trần Hào?" Sở Phi nhíu mày nói: "Cậu ấy phải người theo dõi chúng ta làm cái gì? Là anh đa nghi rồi, Trần Hào tính cách rất tốt, cậu ấy là người tốt." "Điều này cũng không hẳn là đúng, anh đã chộp lấy ánh đèn sân khấu của hắn tối nay, hắn chẳng qua không có tức giận, chỉ muốn trả thù ta." Lâm Tử

Minh cười nói.

Sở Phi khó chịu nói: "Anh đừng lấy lòng của kẻ bỉ ổi suy ra bụng quân tử, nhân phẩm Trần Hào tôi rất rõ, cậu ấy sẽ không làm như vậy."
« Chương TrướcChương Tiếp »