Chương 50: Nở mày nở mặt

Lâm Tử Minh! mày đang làm gì vậy?”

"Nhanh chóng quay lại đây cho tao, đây không phải chỗ mày có thể nói!" Sở Quốc Hoa và Sở Hoa Dấu gấp gáp la mắng Sở Phi giậm giậm chân, hạn chết Lâm Tử Minh rồi,

cái tên này này thật là kiêu ngạo , chỉ là một thằng con rể dám đứng trước mặt bọn họ nói chuyện, đây không phải là tìm đến chỗ chết như

Cô rất lo lắng cho Lâm Tử Minh, nhưng cô không dám lên đó và kéo Lâm Tử Minh về, trong lòng rất lo lắng.

Cô biết là Lâm Tử Minh đã đi ra ngoài vì cô ấy, nhưng hành động kiểu này quá ngu ngốc, cũng kéo cả chính mình vào đó!

Hàn Kim Long đã bị sốc khi thấy Sơ Gia đều quen biết Lâm Tử Minh, còn dám la mắng Lâm Tử Minh, có chút sững sờ, đây không phải là chủ tịch của Tử Quỳnh à? Sao lại có quan hệ với Sở Gia, nhìn then tình hình này thì Lâm Tử Minh còn là con rể của Sở Gia sao?

Ôi mẹ, tin này thật là kinh động .

Lâm Tử Minh mày muốn chết à, dám nói chuyện với Hàn lão đại? Nhanh chóng quỳ xuống xin lội Hànlão đại" Sở Quốc Đông trợn mắt quát, sợ bị Lâm Tử Minh liên lụy đến bọn họ, cũng nhanh chóng quay sang nói với Hàn Kim Long: “ Hàn lão đại, anh bớt giận! Anh đừng có chấp nhặt với nó”

Hàn Kim Long mặt tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Đông, lạnh lùng nói: “ ông Sở, ông thật là to gan dó!

Khi nghe xong câu nói đó, Hàn Kim Long tát vô mặt và quát vào mặt Sở Quốc Đông , đánh đến nỗi ngã xuống đất, hét lên.

Ngay lập tức Hàn Kim Long làm một hành động khiến tất cả mọi người đều sốc, chỉ nhìn thấy Hàn Kim Long với khuôn mặt khiêm nhường, cúi mình chạy từng bước nhỏ đến chỗ Lâm Tử Minh cung kinh: “Lâm tiên sinh”

Lâm Tử Minh gật đầu nhẹ nhàng, biểu hiện giống như là trời quang mây tạnh.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sốc, khó tin, giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

Kể cả Sở Phi, cô cũng ngơ ngác, hoàn toàn choáng váng.

Tôi nhìn không nhầm đúng không? Uy phong lẫm liệt, tâm địa ác độc như Hàn Kim Long, lại đối với

Lâm Tử Minh tôn trọng như vậy, còn gọi là Lâm tiênsinh?

Đây..... Thế giới này thật điên rồi

Lâm Tử Minh nhìn Hàn Kim Long với ánh mắt đánh giá rằng anh ta rất hài lòng với màn trình diễn của hắn ta, Hàn Kim Long rất tỉnh táo, hắn không có trực tiếp gọi là chủ tịch, mà lại gọi là Lâm tiên sinh, nếu không anh có thể đã bị Sở Phi phát hiện rồi.

"Lâm Tiên sinh, tôi không biết anh cũng ở đây, Sở Hạo là người thân của anh, xin lỗi xin lỗi ........... Hàn Kim Long cúi đầu trước Lâm Tử Minh, đối với Lâm Tử Minh rất sợ hãi, bức tranh đó, tất cả mọi người như là ngã gục, thật là kinh ngạc mà.

Họ không hiểu, Lâm Tử Minh không phải là cái thằng phế vật sao? Tại sao Hàn Kim Long lại sợ hắn như vậy? Lẽ nào Lâm Tử Minh đang giấu một bí mật chi đó của Hàn Kim Long và hắn ta không thể sử lí được như?

Với gương mặt rạng rỡ, Lâm Tử Minh nói: "Không sao, không sao đâu, tôi với Sở Hạo không có thân thiết, anh muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi"

Hàn Kim Long thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng lên nói: " Nếu đã như vậy, thì tôi không khách sáo nữa, cái thằng Sở Hạo này mượn tôi tiền còn định không trả, tôi sẽ không tha cho hắn. Lâm tiên sinh, nếu nhưkoong còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, dịp khác mời anh ăn tối”

"Vậy thì anh đi làm đi."Lâm Tử Minh gật đầu, nói

Lúc này, mọi người đều lấy lại được ý thức của mình, Sở Hoa Dấu nhìn thấy được hy vọng, hắn cắn răng, nở nụ cười, chạy đến trước mặt Lâm Tử Minh, “Tử Minh à, thì ra là cháu quen biết Hàn Kim Long, lợi hại lợi hại, thật là lợi hại!”

Sở Hoa Dấu xoa tay Lâm Tử Minh, cúi người, cực kỳ khiêm tốn, nói những lời tâng bốc, nịnh hót Lâm Tử Minh.

Lâm Tử Minh mỉm cười, làm sao anh lại không biết được trong đầu Sở Hoa Dấu đang nghĩ gì, “ không dám, tôi chỉ là một thắng con rể vô dụng mad thôi, ở đây còn chẳng có tư cách lên tiếng, ở đâu ra mà lợi hại được?

Mặt Sở Hoa Dấu cứng đơ, ngay lập tức trở lại ninh nọt. "Vừa chúng tôi chỉ đùa thôi, cháu còn đừng kì kèo với bác làm gì.”

Lâm Tử Minh cười nhạo báng, không nói chuyện, rồi quay lại đi về phía Sở Phi.

“Ài, Lâm Tử Minh, khoan đã, khoan đã.” Sở Hoa Dấu nhanh chóng kéo Lâm Tử Minh lại, “ Tử Minh à, vừa rồi là do bác không đúng, cháu là người rồnglượng không có chấp nhặt với lại kẻ tiểu nhân làm gì, có thể tha thứ cho bác một lần được không?”

Lâm Tử Minh cười nói: “ Bác cứ nói đùa, bác là bề trên, cháu làm sao có thể nói là tha thứ cho bác được, cháu còn không dám tức giận với bác nữa là.”

Sở Hoa Dấu nhìn thấy Lâm Tử Minh như đang đổ dầu vào lửa , hắn cắn răng , khắc nghiệt tự tát vào mình hai cải, lực rất mạnh làm cho mặt mình sưng lên, “ Tử Minh à, bác sai rồi, thật sự là đã sai, sau này cũng không dám cười nhạo cháu nữa, nói với anh ta tha cho Sở Hạo được không?”

Hàn Kim Long đi đằng trước, rõ ràng là tốc độ rất chậm, từ góc độ đó người Sở Gia đều hiểu được chỉ cần một câu nói của Lâm Tử Minh, Hàn Kim Long sẽ tha cho Sở Hạo.

Mặc dù họ đều không hiểu tại sao Hàn Kim Long đường đường là một đại ca, một người mạnh mẽ như vậy lại đi sợ Lâm Tử Minh. Điều này không quan trọng, bây giờ sự thật bày ra trước mắt là chỉ có Lâm Tử Minh mới có thể cứu được cho Sở Hạo.

“Không được.” Lâm Tử Minh từ chối một cách sạch

sẽ, Sở Hoa Dầu than khóc, Hàn Kim Long vẫn tiếp tục bước về phía trước, Lâm Tử Minh lại thốt lên một câu: “ Nhưng mà tôi nghe lời vợ tôi, nếu như cô ấy gật đầu, thì tôi có thể nói chuyện với Hàn Kim Long một chútNgay lập tức, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Sở Phi.

Sở Hoa Dấu ngay lập tức chạy đến trước mặt Sở Phi năn nỉ: Sở Phi, cháu mau nói với Tử Minh đi, kêu nó cứu Sở Hạo đi, dù sao đi nữa Sở Hạo cũng là anh họ cháu mà, lẽ nào cháu thật sự nhìn nó chết mà không cứu?” Sở Phi im lặng.

Các thành viên của Sở Gia cũng bắt đầu nhìn về phía Sở Phi cầu xin.

* Các người vẫn còn nhớ tôi là người của Sở Gia à? Lúc nãy mắng chửi tôi sao không ai nghĩ đến tôi cũng là người của Sở Gia?” Sở Phi cười khinh miệt, tâm trạng cô rất không bình tĩnh

Sở Phi vốn dĩ không phải người có trái tim sắt đá ngược lại cô rất lương thiện, tình cảm gia đình cũng rất mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, Sở Gia làm cho cô rất thất vọng, thật là phản cảm!

Bây giờ nhìn thấy Sở Gia lúc cần mình thì lại làm cái điệu bộ đáng thương, thảm hại, cô chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

"Ba , ba qua thuyết phục Sở Phi đi, lẽ nào thật sựnhìn Sở Hạo đi vào chỗ chết?” Sở Hoa Dâu vội vàng nói với Sở Quốc Đông.

Sở Quốc Đông vừa mới ăn một cái tát, bây giờ hắn ta trông rất thảm hại, hắn là một người kiêu ngạo, nhưng cái tát vừa rồi của Hàn Kim Long đã đánh hết đi cái sự kiêu ngạo của hắn .

Hắn đi đến trước mặt Sở Phi, bỏ hết tư thái, Phi Phi, lấy lại cổ phần, đuổi cháu ra khỏi cuộc họp hội đồng quản trị là do ông nội không đúng, cho ông xin lỗi, vẫn mong con rộng lượng, đừng có trách ông nội, được không?

Những người khác cũng để dỗ dành được Sở Phi, đặc biệt là những người cùng thế hệ, chị chị em em rất chi là thân thiện.

Đối với Sở Phi mà nói, trong Sở Gia cô có bao giờ được đối đãi như vậy đâu, bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng, chưa bao giờ cảm thấy phấn chấn như vậy, những bực tức trong lòng cũng tan biến đi không ít.

Cô quay nhìn Lâm Tử Minh, ánh mắt cô hiền dịu đi rất nhiều, cho dù trước đây cô có coi thường Lâm Tử Minh như thế nào đi nữa, thì bây giờ cô cũng đã rất cảm động.

Lâm Tử Minh nhìn thấy ánh mắt đó của cô, cũng nở một nụ cười chân thành.Sở Phi đi qua bên Lâm Tử Minh, nói: “thôi thì tha cho Sở Hạo một lần vậy.” * Được

Lâm Tử Minh cười và nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói với Hàn Kim Long, “ Lần này nể mặt tôi, tha cho Sở Hạo một mạng, tiền hắn nợ anh lúc trước cũng đừng tính lãi làm gì.”

Hàn Kim Long không có lý do gì để không đồng ý, hắn vội vã nhận lời.

Mười phút sau, Lâm Tử Minh quay lại, tất cả mọi ánh mắt ở những nơi khcas nhau đều đổ vào nhìn anh ,buổi tối hôm nay Lâm Tử Minh thật là tỏa sáng.

Trên đường về nhà, Sở Phi thì thầm nói với Lâm Tử Minh một tiếng "Cảm ơn anh đã vì em mà làm những việc đó.

Lâm Tử Minh sửng sốt, mỉm cười nhẹ nhàng, "ngốc quá, anh đã nói là sẽ bảo vệ em mà.”

Trong mắt của Sở Phi có chút phức tạp, do dự, cô nói với Lâm Tử Minh: "Tối nay đừng ngủ trên sofa nữa, vào phòng ngủ đi.”

Nghe này được câu đó, tim của Lâm Tử Minh đạpnhanh hơn rất nhiều