Chương 38: Âm mưu của Trương Diệu Đông

Lâm Tử Minh cảm nhận được ánh mắt của Sở Phi, tim hắn nhảy lên, nhanh chóng đi vào tránh đi ánh mắt của Sở Phi.

Sở Phisẽ không phải là nhận ra ra hắn rồi đấy chứ?

May mắn, Sở Phirất nhanh chóng quay mặt đi ,cười nhạo chính mình., đúng là tự làm mình hoang mang, tự nhiên lại đemLâm Tử Minh cùng chủ tịch Tử Quỳnhcó liên hệ với nhau?

Người tôi chủ tịch Tử Quỳnh là giới siêu giàu, thân phận cao quý, khí thế cường đại, mà Lâm Tử Minh đây, chỉ là một tên ở rể hèn mọn, không có tài cán còn chưa tỉnh, tính cách còn đặc biệt hèn nhát, đánh không phản ứng mắng không đáp lại, hắn cùng chủ tịch Tử Quỳnh có sự chênh lệch, tự như kiến so với rồng vậy.

Dùng sức lắc đầu, Sở Phi dẹp đi ý nghĩ vớ vẩn này , đối Lưu Tổ Hồng nói: "Không phải là người con quen, con đoán chủ tịch Tử Quỳnh đeo mặt nạ, là bởi vì không muốn con nhìn thấy mặt của hắn. Hắn là một người kì lạ."

Đều là phụ nữ,Lưu Tổ Hồng nhìn thấy biểu cảm mất mát của Sở Phi, bà làm sao còn không hiểu được tâm tư này, nói rõ ràng: "Theo mẹ thấy, chủ tịch Tử Quỳnh đây là đối với con có ý tử!"Sở Phi bị những lời này dọa một cái, mặt đều đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói: "Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy! Đây là chuyện khôngcó khả năng!"

"Như thế nào lại không thể?" Lưu Tổ Hồng nghiêm trang nói: "Con xem, con vốn là muốn đi cùng Vương tổng, kết quả Vương tổng đem con hiến cho chủ tịch Tử Quỳnh, khẳng định là chủ tịch Tử Quỳnh đã biết chuyện này, nói với vương tổng, con không phải nói lúc Vương tổng nhìn thấy của con thì thái độ tốt lắm, ngay cả nhìn con mà hai mắt cũng không dám đó thôi! Cái này đúng rồi, Vương tổng nổi tiếng là dâʍ đãиɠ, con xinh đẹp như vậy, lại ăn mặc gợi cảm, nếu không phải chủ tịch Tử Quỳnh cảnh cáo Vương tổng, hắn liệu có đối với con lịch sự như vậy không? Đã sớm nhào vào rồi!"

"Cái gì mà nhào vào, nói như vậy thật khó nghe." Sở Phi có chút chịu không nổi Lưu Tổ Hồng thô tục.

"Con không cần quan tâm có khó nghe hay không, đây là sự thật không phải sao? Mẹ là người từng trải, nếm qua muối còn nhiều hơn so với con ăn cơm! Chủ tịch Tử Quỳnh chắc chắn là thích con, mới không động vào con, muốn ở trong lòng của con lưu lại ấn tượng tốt." Lưu Tố Hồng nói một cách nghiêm túc, tự tin vào suy luận của mình..

Sở Phi cũng bị thuyết phục một chút, nhịp tim của côđập nhanh hơn rất nhiều, nếu thật sự giống như lời mẹ nói ....

Cô không dám nghĩ về điều đó nữa, mặt cô đã đỏ lên.

Lúc này Lưu Tổ Hồng lại nói tiếp: "Phi Phi, đây là cơ hội của con ! Người ta chủ tịch Tử Quỳnh là tỷ phú, có tiền có thể, nếu có thể cùng hắn qua lại, con này cả đời cũng không cần lo lắng, áo cơm không lo Đến lúc đó những người ở Sở gia này cũng sẽ coicon như lãnh đạo chỉ đâu đánh đó, ai còn dám xem thường con?"

Sở Phi bị nói có chút động tâm , nghĩ tới cái gì, vội vàng lắc đầu nói: "Con là phụ nữ đã có chồng rồi."

Lưu Tổ Hồng lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào đầu Sở Phi "Con đó con đó, mẹ nói như thế nào con hiểu, kết hôn rồi thì sao? Con lại không có cùng Lâm Tử Minh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cũng không có con cái, chủ tịch Tử Quỳnh sẽ không để ý."

Lúc này Lâm Tử Minh ăn cơm bị sặc, ho khan hai tiếng, Sở Phi trong mắt hiện lên một ít phức tạp, nói: "Đừng nói nữa, con đi tắm rửa

." Lưu Tố Hồng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh một cái, càng xem

"Haizz, con này.càng thấy được Lâm Tử Minh chướng mắt.

Lâm Tử Minh đình không nói gì, đây là một hiểu lầm lớn, ngày đó hắn làm cho Vương Thủ Quý không được đánh chủ ý lên Sở Phi, đơn thuần chính nghĩ muốn đem chuyện này giải quyết, ai biết Vương Thủ Quỷ người này tự nhiên xuyên tạc ý tứ của hắn, đem Sở Phi đưa đến trước mặt hắn! Hiện tại sao lại thế này rồi, chính mình cắm sừng mình sao?

Ngày hôm sau.

Trước khi tan tầm, Sở Phi nhận được điện thoại của Trương Diệu Đông, "Alo, Phi Phi, em đêm nay có rảnh không?"

"Có chuyện gì sao ?" Sở Phi thản nhiên hỏi han.

Trương Diệu Đông: "Em quên hôm nay là ngày gì sao?"

Sở Phi sửng sốt, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ tới đến hôm nay là này trọng đại gì, "Là ngày gi?"

Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh mất mát của Trương Diệu Đông, "Anh biết là em sẽ quên , hôm nay là sinh nhật của anh."“A? Ngại quá tôi quên mất " Sở Phi ngượng ngùng nơi mấy năm qua. Trương Diệu Đông nhớ rõ sinh nhật của cô, hơn nữa hàng năm đều tăng quân, cô lại quên sinh nhật Trường Diệu Đông thật không phải.

Trong Diệu Đông bên kia cưới tự giễu, nói: - Không sao, anh đã quen rồi. Đêm nay anh tổ chức sinh nhật ở Kim Long KTV, em có thể đến không?"

Sở Phi theo bản năng đề nghĩ từ chối, cô đối với Trương Diệu Đông không có tình cảm, hiện tại sau khi tiếp xúc với chủ tịch Tử Quỳnh, cô đối với Trương Diệu Đông càng thêm không có cảm giác

Trương Diệu Đông thấy cô trầm mặc dùng giọng điều gần như cầu xin nổi: Phi Phi, những năm rồi anh đều cùng em đón sinh nhật, năm nay em có thể ở cạnh anh không?

Nghe được Trương Diệu Đông lời này. Sở Phi mềm lòng gật đầu đáp ứng. "Được Anh gửi cho tôi chỉ tôi sẽ đi qua sau

Được được. Phi Phi em có thể đến, anh thật sự vui mừng" Trương Diệu Đông mừng rỡ, cúp điện thoại, hắn gạt đi sự kích động khóe miệng bắt đầu giơ lên, tươi cười lộ ra âm mưu thực hiện được thì thào tự nói: "Hừ, chỉ sợ cô không đến, chỉ cần cô đã đến rồi,cô có bỏ chạy cũng không thoát !"

Tiếp theo, hắn còn cười rộ lên.

Sở Phi cũng không biết Trương Diệu Đông có tâm tự xấu, cô từ công ty đi ra, thấy được Lâm Tử Minh ở trong đại sảnh chờ, lập tức nhíu mày.

"Phi Phi, em tan ca rồi." Lâm Tử Minh tươi cười sáng lạn đi về phía Sở Phi.

Sở Phi hờ hững gật đầu, cô chú ý tới, xung quanh không ít người đang bí mật chỉ vào cô, và nói thì thầm,: " Người đàn ông này là ai?? Trông dáng vẻ khổ rách áo ôm như vậy."

"Làm sao có thể cùng Sở Phi nói chuyện."

"Các người mới vào, không biết Lâm Tử Minh, hắn chính là chồng của đại mỹ nữ Sở Phi, là một tên ở rể đó!"

"Không phải chứ? Sở Phi đã kết hôn ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, khẳng định không ít người theo đuổi, tự nhiên đi lấy một tên ở rể, điên rồi chắc!"

"Chuyện này cũng không rõ ràng, có lẽ người đàn ông này giàu có, ha ha. . . . . ."

Những người này thì thầm, rơi vào trong tại Sở Phi,làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ, cô là một người da mặt mỏng, rất không thích bị người khác nghị luận.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cải, củi đầu, bước nhanh đi ra khỏi tòa nhà công ty.

"Lâm Tử Minh, anh đến đây làm gì! Tôi không phải đã cảnh cáo anh, không được đến công ty tìm tôi sao? anh là không phải lại hết tiền chứ? Tháng trước tôi mới cho anh năm trăm tệ, anh nhanh như vậy liền xài hết ? !" Sở Phi bực bội mắng.

Lâm Tử Minh thâm tình nhìn Sở Phi nói: "Phi Phi, chúng tôi kết hôn bốn năm, anh chưa có mời em được một bữa cơm, hôm nay anh đã đặt bàn ở Tụ Nhã Hiền, cho anh một cơ hội, bù lại chuyện bốn năm qua chưa thực hiện được, có thể chứ?"

Sở Phi nhíu mày, "Tụ Nhã Hiện chính là nhà hàng cao cấp, hai người ăn một chút phải tốn hai ba nghìn, anh làm sao có tiền?"

"Tôi không phải có công việc sao."

"Nhưng không phải hôm qua anh mới nhận việc thôi à."

Lâm Tử Minh tìm cái lấy cớ, " cái này, là tiền ủng

lương ."Nghe nói như thế, Sở Phi không có cảm động, ngược lại là giận tái mặt đến, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Tử Minh, "Tôi phải nói thế nào anh mới hiểu, mới đầu một ngày đi làm, liền ứng lương, còn tiêu hoang phí? Lâm Tử Minh, anh chừng nào thì mới có thể biết suy nghĩ một chút!"

Anh. . . . .

Lâm Tử Minh vội vàng giải thích nói: "Kỳ thật cũng không phải tiền ứng lương, là ông chủ thấy anh làm tốt, thưởng cho anh."

Sở Phi ánh mắt càng thêm lạnh như băng, "Anh mới đi làm một ngày, ông chủ liền thưởng cho con mấy ngàn tệ? Lâm Tử Minh, anh là ngu ngốc, liền nghĩ đến tất cả mọi người đều ngu ngốc sao?"

"Phi Phi. ....

"Được rồi, không cần nói dối, tôi không có hứng thú nghe." Sở Phi ngắt lời hắn, "Hôm nay là sinh nhật Trương Diệu Đông, tôi muốn tham gia tiệc sinh nhật anh ấy, không có thời gian cùng anh đi ăn cơm."

Sinh nhật Trương Diệu Đông?

Trực giác nói cho hắn, sự tình không có đơn giảnnhư vậy, hắn trầm giọng nói: "Phi Phi, Trương Diệu Đông này lòng người bất chính, có ý đồ với em, đại thọ 70 tuổi của ông nội, hại hắn mất hết mặt mũi, đối với tính cách của hắn khẳng định ghi hận trong lòng . . Anh cảm thấy có thể là cái bẫy, tốt nhất vẫn là không nên đi."

Sở Phi chán ghét nói: "Lâm Tử Minh, anh thật sự là càng ngày càng ghê tởm I Lấy tâm tiểu nhân đo lòng quần tử, anh cho là tất cả mọi người đều xấu xa giống anh sao? Trương Diệu Đông là bạn đại học của tôi, tôi rất rõ ràng con người anh ấy! Nếu anh ấy thật sự xấu xa, đã sớm động thủ, còn đợi đến hôm nay sao?"

Thấy Lâm Tử Minh còn muốn nói chuyện, Sở Phi đẩy hắn một cách thô lỗ và bước lên xe rời đi.