Chương 20: sở phi xin lỗi

Mọi người tại hiện trường bắt người truớc hành động của Sở Thiên,

Đặc biệt, ba thanh niên còm lại thậm chí côn sốc hon, bon họ đều gặp qua Sở Hạo, biết Sở Hạo là anh rế của Trưong Long, bình thường đối xử với Trương Long khả tốt, tại sao lại bất ngờ đành Trương Long?

Truơng Long thiệt thòi khốc, " Anh rề, anh điên rồi! Tại sao anh lại đánh em ? r

Sở Hạo chì hận không gϊếŧ chết Trương Long, sau khi Làm Sơn Hà và những người khác rời đi, tất cả mọi người đều hỗn loạn, hiểu rằng tình hình thật gay có một khi xử lỳ không tốt, Lâm gia tức giận, Sở gia sẽ bị diệt vong trong vài phút!

Bọn họ không quan tâm Lâm Từ Minh và Lâm gia có quan hệ như thế nào, nhiệm vụ hàng đầu chinh là tim được Lâm Từ Minh trong thời gian ngắn nhất, làm cho Lâm Từ Minh gọi điện Lâm Sơn Hà, giài thich đây là hiều lầm, nếu không, Lâm Sơn Hà củng đám người tức giận rời đi, thì Sở gia thật sự sẽ xong đời.

Cuối cùng hắn đã tìm thấy được Lâm Từ Minh, nhưng nhìn thấy Làm Từ Minh bị bắt nạt khi dễ của cậu em vợ không não của mình, còn mắng ra những lời khó nghe như vậy, nhìn biểu hiện u ám của LàmTừ Minh, hắn không thể không càm thấysie niật

* Đảnh ngươi? Ta con mudh gϊếŧ chết HOUSOU SỐ Hạo chua het gian, đã Trương Long Hày Ba THC Long lúc này môi ý thoc anh rế ninh thực sự tioc giận, hắn không dám cãi lại nữa, ôm đầu bị S6 Hiso danh.

Sở Hạo tức giận, vội vàng đi tô sachuộtuân Tú Minh, lich su no Tu Minh chuven waarbiochi da hiểu làm, ngươi ngàn vạn làn đường sẽ trong tang, Wy thật cho tới nay ta đều xem trọng người."

Làm Từ Minh vẫn không hiểu được y o Xo so làm việc này, Chi là sau khi hần rời , nötlc sau Làm Sơn Hà cùng đàm người toi, So ga möi itast hiện mình gặp rắc rối coày a tai hanno attimain giải quyết mà thôi.

sở Hạo nhìn cham chàm Làm Từ nin, krag moi được lời nào, hàn càm tay ap lực rất lớn, tean không ngừng toát ra mồ hôi anh, trong tong woosung ngột ngạt, trưÓc kia hàn ở trước mặt Làm erWinia. đều cao cao tại thượng, s8o bày go lài thập Heem qua Thật không biết Làm Từ Linh lần ngành tài cho thể nào, cur nhiên có thể quen biết ran waatidem như Lâm Sơn Hà.

Lam Teh Minh cudi anh moi ma con le pilte võit. không dàm nhan lời xin lỗi."Nói xong, hắn liền giúp đỡ bà cụ rời đi.

Sở Hạo làm sao có thể để cho hắn rời đi, vội vàng ngăn hắnlại, ăn nói khép nép nói xin lỗi, Từ minh, ta biết vừa rồi là chúng ta không đúng, chúng ta không nên làm như vậy với người, van cầu ngươi trở về đi? Chúng ta sai rồi, thực sự sai rồi, về sau chắc chắn sẽ gọi người một tiếng tổ tông ."

Nhìn thấy sở hạo bộ dánghèn mọn, Lâm Từ Minh cảm thấy không có hết giận, bốn năm qua, hắn cũng không ít bị Sở Hạo xúc phạm.

"Xem ra các ngươi đã đắc tội Lâm gia không nhẹ, ta đoán, các ngươi là đem chuyện đuổi ta ra khỏi Sở gia khoe với Lâm Sơn Hà?" Lâm Từ Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói,

Sở Hạo trong lòng nhảy dựng lên, thầm mắng một tiếng, Lâm Từ Minh phế vật này từ khi nào tro nên thông minh như vậy?

"Đây đều là hiểu lầm, ngươi là chồng của Sở Phi, là rể của Sở gia chúng ta, chúng ta như thể nào lại đuổi ngươi đi chứ? Từ minh, ngươi có hiểu biết sâu sắc, sẽ không nhỏ mọn với chúng ta chứ?" Sở Hạo củi xuống, để tư thể của mình ở mức thấp nhất."Hiểu lầm? Ta không nghĩ đó là hiểu lầm, các ngươi gọi ta là đồ phế, có ai coi ta là người một nhà?" Lâm Tử Minh nói tới đây, khống chế không được kích động, "Ta ở rể Sở gia các ngươi, ăn ít nhiều cục tức, chịu quá nhiều sỉ nhục? Nhất là ngươi, Sở Hạo! Ngươi có sỉ nhục ta không? Còn ủng hộ Trương Diệu Đông cầu hôn Sở Phi, làm bẽ mặt ta? Ha ha, các ngươi không thể tưởng được ta lại quên Lâm Sơn Hà, không biết ta vì cái gì mà gọi Lâm Sơn Hà đến chúc thọ Sở Quốc Đống!"

"Hiện tại các người đắc tội với Lâm gia, mới nhớ đến ta, muốn ta gọi cho Lâm Sơn Hà, giải thích đây là hiểu lầm? Ta nói cho ngươi, không có cửa đâu!"

Lâm Tử Minh nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, ảnh mắt hắn đỏ hoe và tràn ngập đầy máu.

Sở Hạo càng thêm luống cuống, hắn cầu xin nói: "Tử Minh, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm !"

Lâm Tử Minh cũng không có phản ứng hẳn, lại xoay người rời đi.

Sở Hạo nào dám để hắn đi, lại đuổi theo, đầuhắn đầy đổ mồ hôi, hắn ta như sắp muốn khóc.

"Cút ngay, ngươi cản ta lại, ta liền gọi cho Lâm Sơn Hà, gϊếŧ chết Sở gia các ngươi!" Lâm Tử Minh lạnhlùng nói.

Sở Hạo thật sự muốn khóc, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tử Minh rời đi.

Khi Lâm Tử Minh đi ra khỏi đám đông, liền thấy phía trước, một người phụ nữ xinh đẹp đứng yên lặng nhìn hắn.

Không phải ai, chính là Sở Phi.

Lâm Tử Minh nhìn thấy cô, thân thể run rẩy, cái mũi chua chát, trong lòng chua xót dâng lên, cúi đầu, không nhìn cô, rồi đi hướng khác.

"Lâm tử Minh!"

Sở Phi hô lên tên của hắn.

Hắn dừng lại một chút, không muốn tiếp tục ở lại, tăng tốc rời đi

Sở Phi nhìn đến hắn rời đi, đuổi theo.

Lâm Tử Minh nghe thấy tiếng bước chân của cô, chạy bộ nhanh hơn, chạy thắng về phía trước.

Sở Phi cũng theo chạy, cô đang măng giày cao gót, lại là phụ nữ, làm sao chạy nhanh bằng Lâm Tử Minh, không cẩn thận bịtrượt chân, té lăn trên đất,hét lên thâm thương.

Lâm Tử Minh phần xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn lại, thấy Sở Phi té lần trên đất, khuôn mặt đẫm nước mắt, trái tim sắc đá của hắn cuối cùng cũng dịu xuống

Sở Phi ngồi trên mặt đất, ủy khuất nhìn hắn, hắn trong lòng thờ dài một tiếng, mắng chính mình hai tiếng vô dụng, hắn quay lại, bế cô đến ghế đầu mà không nói một lời nào, yên lặng giúp Sở Phi mát xa mắt cá chân bị thương

"Lâm Từ Minh, thực xin lỗi..... Sở Phi vô cùng

ấy này nói.

Lâm Tử Minh không có đáp lại, hắn giúp Sở Phi mát xa thoải mái, sau đó hắn đúng dậy rời đi, từ đầu đến cuối, hắn đều không có nhìn thẳng vào Sở Phi.

Khi Sở Phi thấy hån đi, chạy nhanh tóm lấy quần áo hắn, cầu xin, "Đùng đi. .

"Em không phải gả cho Trương Diệu Đông sao? Còn tới đây tìm tôi làm gì?" Lâm Từ Minh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thường, nhưng vẫn run rẩy không thể kiểm soát được

Cuộc hôn nhân bốn năm, làm sao nói đứt là đứt ?Sở Phi nói với đôi mắt đỏ hoe "Em sai rồi, tha thừ em dược không ?"

Nghe nói như thể, còn kể tiếng khóc nức nở của Sở Phi trái tìm Làm Từ Minh lập từc diu xuống.

Làm Từ Minh cũng không phải là người có trái tim sắt đà, khi hằn nhìn thấy So Phi cầu xin mình, han thật sự biết mình đã sai, hắn trong lòng cũng hết giận, gật đầu, nói: "Uh."

Sở Phi lập tức vui vẻ ra mặt.

Trở lại Sở gia, bon nguời So Quốc Đồng đang lo lăng chờ, nhìn thấy Lâm Từ Minh trở về, lập tức nhanh chóng chào đón, cùng xin lỗi Lâm Từ Minh, giài thich chuyện vừa rồi chi là hiểu lầm, về sau không bao giờ duổi han đi và nói lình tình nữa.

Làm Từ Minh nhìn thấy bọn họ có thành y, trong lòng cũng hết giận, tỏ vẻ tha thử cho bọn họ.

Sở Quốc Đồng bọn họ nhận được sự tha thứ của Lâm Từ Minh, không thể chờ đợi nói: "Ngươi hãy gọi cho gia chủ Lâm nói đây chỉ là hiều lầm thôi!"

Lâm Từ Minh gật đầu, gọi điện cho Lâm Sơn Hà, nói

dăm ba câu, giải thích hiểu lầm, lại không có bại lộ

thân phận của hắn.Sau khi cúp điện thoại, tất cả mọi người Sở gia thở dài nhẹ nhõm, Sở Quốc Đống cẩn thận hỏi han: "Tử Minh, cháu với Lâm gia là quan hệ gì? Sao trước kia không có nói cho chúng ta biết ?”

Tất cả mọi người ngừng thở, lo lắng và chờ chờ đợi nhìn Lâm Tử Minh.