"Chủ tịch Lâm, e là Hướng Kim Cường có thể dễ dàng đoán ra được chúng ta làm. Hướng Kim Cường là một kẻ hung ác, có thù tất báo. Chủ tịch Lâm, anh phải cẩn thận đấy", Lưu Ba nghiêm túc.
“Đừng lo, ông ta giở trò gì, tôi đều chấp hết”, Lâm Vũ vẫn cười.
“Đúng rồi, Lưu Ba, chú nói có chuyện quan trọng muốn thông báo cho tôi. Chuyện gì vậy?”, Lâm Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Chủ tịch Lâm, một tuần sau sẽ có cuộc đấu giá, nổi bật là cuộc đấu giá đất”, Lưu Ba nói.
Lưu Ba tiếp tục: "Vào thời điểm đó, sẽ có một số khu đất rất có giá trị và rất quan trọng. Anh phải đến tham gia đấu giá vào thời điểm đó và cố gắng lấy được những khu đất quan trọng đó. Điều này liên quan đến kế hoạch của công ty trong năm tới".
Lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Hoa Đỉnh là bất động sản. Kiếm được một khu đất tốt là điều vô cùng quan trọng, chỉ khi có được một khu đất tốt thì mới có thể xây dựng được khu đô thị.
Đặc biệt là đất ở khu vực trọng yếu, chắc chắn sẽ bán chạy, có nhiều người nhòm ngó.
"Một tuần sau? Được rồi, tôi hiểu rồi!", Lâm Vũ gật đầu.
"Chủ tịch Lâm, trong cuộc đấu giá, tập đoàn Kim Cường nhất định sẽ tranh giá khu đất với anh. Anh phải chuẩn bị một chút", Lưu Ba nói.
"Tranh giá với tôi? Tôi sẽ chờ xem!", Lâm Vũ cười lạnh.
Không phải trả giá cao nhất là sẽ có được sao? Lâm Vũ tôi đường đường là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam, tiền tôi đâu có thiếu.
...
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Vũ trực tiếp lái chiếc Lamborghini đến trường học.
Xe của Lâm Vũ đậu khá xa.
Vừa mới đến trước đầu xe. Trong đám cây màu xanh lá ở bên cạnh, hơn chục tên to con mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, lập tức vây quanh Lâm Vũ, trên tay bọn họ đều cầm dao găm sáng quắc.
“Các người là ai?”, Lâm Vũ nhíu mày, đám người này rõ ràng là chẳng có thiện chí gì.
"Thằng kia, đương nhiên là muốn mạng của mày rồi. Ông Hướng muốn nhắn mày một câu, chọc vào ông ta thì chỉ có đường chết thôi, mang theo câu này đi gặp Diêm Vương đi!", tên này có một khuôn mặt gớm ghiếc.
Tên đó nói xong, trực tiếp vung dao găm trong tay đâm về phía tim Lâm Vũ.
"Đậu má!"
Con ngươi của Lâm Vũ đột nhiên co giật, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Lâm Vũ.
Nếu nhát dao này đâm vào trái tim của Lâm Vũ, e rằng Đại La Kim Tiên tới cũng sẽ không thể cứu được Lâm Vũ.
"Vù!"
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Vũ nghe thấy bên tai có tiếng xé gió.
Khoảnh khắc tiếp theo.
"Phịch!"
Người đàn ông mặc đồ đen dùng dao đâm Lâm Vũ trực tiếp ngã xuống trước mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn chăm chú, một con dao găm cắm ở trên ngực hắn, quần áo bê bết máu, còn tên đó đã tắc thở.
"Ai đấy!"
Những tên áo đen khác xung quanh đều rất hoảng sợ trước tình huống đột ngột này. Chúng lập tức nhìn quanh.
Lúc này, một bóng người từ xa lao tới.
Ông ấy chính là Cô Lang!
"Haha, Cô Lang!"
Lâm Vũ không thể che được nụ cười hạnh phúc sau khi nhìn thấy Cô Lang.
Lần trước Lâm Vũ còn buồn bực vì Cô Lang không nghe lời mình, nhưng lúc này, Lâm Vũ chỉ cảm thấy Cô Lang thật là ngầu, thật là to lớn.
Khi Lâm Vũ vừa gặp phải tình huống nguy hiểm, anh đã quên mất Cô Lang.
Không cần suy nghĩ nhiều, con dao găm vừa bay đến đột ngột kia chắc hẳn đến từ tay Cô Lang.
Lúc này, Cô Lang đã đến gần.
"Ông là ai!"
Khoảng hơn chục người đàn ông to lớn mặc đồ đen đều dùng dao găm nhắm vào Cô Lang, họ đều có vẻ hơi e ngại, bởi vì con dao găm xuất hiện đột ngột vừa rồi thực sự khiến họ sợ hãi.
Cô Lang vô cảm liếc nhìn xung quanh, rồi cất giọng khàn khàn:
"Thức thời thì cút! Hôm nay tao không muốn gϊếŧ người!"
Mặc dù giọng nói của Cô Lang không lớn, nhưng nó tạo cho người ta một áp lực lớn.
"Ông là ai! Đừng giả thần giả quỷ ở đây, chúng tao là người của ông Hướng, tôi khuyên ông không nên tọc mạch, ở Thanh Dương, nếu ông dám đối đầu với ông Hướng, chính là lao đầu vào chỗ chết đấy!”, một trong số những tên mặc đồ đen nói lớn.
"Ông Hướng? Xin lỗi, tao không biết đó là ai, tao chỉ biết. Nếu chúng mày không cút, thì... tất cả đều phải chết!", mặt Cô Lang không biểu cảm nhưng nó lại khiến cho người ta phải sợ hãi.
"Đậu. Ông muốn chết đây mà! Các huynh đệ, ông ta chỉ có một mình, lên! Gϊếŧ ông ta đi!"
Sau khi người đàn ông cao lớn nói xong, liền vung dao găm của mình lên, lao về phía Cô Lang.