"Minh bị đánh à? Có biết lí do không?", Lâm Vũ nhíu mày hỏi.
Minh là bạn cùng phòng của mập và Lâm Vũ, nhưng cậu ấy nghiện game nặng, bình thường toàn ở lì trong quán net, nên không hay ở cùng đám người Lâm Vũ.
Nhưng dù sao cậu ấy cũng là bạn cùng phòng của Lâm Vũ, cũng coi như là bạn.
Giờ Lâm Vũ phất lên rồi, nếu Minh gặp khó khăn thật, Lâm Vũ chắc chắn sẽ không mặc kệ cậu ấy.
"Minh nói ở gần trường có mấy tên côn đồ, bọn chúng muốn Minh nạp tiền mạng cho bọn chúng, Minh không đồng ý nên bị bọn chúng kéo ra quán nét tẩn cho một trận.", mập nói.
Ngập ngừng một lát, mập nói tiếp.
"Giờ bọn chúng không cho thằng Minh đi, đòi nó nộp cho bọn chúng hai ngàn tệ, nếu không bọn chúng đánh nó tàn phế luôn. Thằng Minh không làm sao được nên mới gọi điện cho chúng ta, để chúng ta mang tiền qua chuộc nó về, còn tiền nó trả bọn mình sau".
"Lũ khốn, có khác nào lũ cướp đâu.", vẻ mặt Lâm Vũ sa sầm.
Lâm Vũ ghét nhất là loại người này, ỷ mạnh hϊếp yếu, thậm chí là uy hϊếp đòi tiền.
Giờ Lâm Vũ giàu rồi, cho dù Minh không phải bạn anh thì gặp phải chuyện này anh cũng sẽ không thờ ơ mặc kệ.
"Anh Vũ, sao đây?", mập nhìn Lâm Vũ.
"Còn trăng sao gì nữa, đi! Giã chết bọn khốn đó".
Lâm Vũ lập tức đứng dậy.
"Anh Vũ định đi xử chết bọn khốn này à? Ok luôn!", mập cũng vội vàng đứng dậy.
Mập cũng rất ghét loại người này.
Ngay sau đó, mập lại lo lắng nói.
"Nhưng anh Vũ à, Minh nói bọn chúng có bảy tám người cơ, bọn chúng người đông thế mạnh, nếu chỉ có hai chúng ta, sợ không xử được chúng".
"Chả nhẽ cậu sợ tôi không gọi được người đến hả?", Lâm Vũ nói.
...
Cửa quán net Giai Giai.
Bảy tám tên côn đồ tóc xanh tóc vàng, xăm trổ đầy người đang vây quanh một thanh niên mặc đồ trắng.
Thanh niên này tên Minh, là bạn cùng phòng của Lâm Vũ và mập, cậu ta vừa mới cúp máy.
Trên mặt cậu ta xanh tím từng mảng, rõ ràng ban nãy bị đánh cho không ít.
"Thằng ranh, sao rồi? Có người mang tiền đến không?", tên tóc vàng kéo cổ áo Minh, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su, vênh váo hỏi.
"Tôi.. tôi cũng không biết.", Minh nhỏ giọng nói.
"Đù má mày!"
Minh vừa dứt lời, tên này đã đấm một đấm vào mặt cậu ấy.
Minh nắm chặt tay rồi lại buông lỏng ra, tuy là trong lòng cậu ấy rất bực, rất ức chế nhưng cậu ấy biết bản thân không thể đánh lại lũ du côn trước mắt.
"Thằng ranh, tao nói cho mày biết, nếu hôm nay chúng mày không nộp hai ngàn tệ thì tao sẽ đánh què một tay của mày đấy.", tên tóc vàng hống hách nói.
Nói xong, hắn nhổ kẹo cao su ra, dán lên mặt Minh.
"Ha ha!"
Những tên khác đứng cạnh cười chế nhạo.
Vẻ mặt Minh ngày càng xấu.
Lúc này, tên tóc vàng cười nói.
"Thằng ranh, nếu mày ăn miếng kẹo cao su trên mặt mày thì tao có thể suy nghĩ xem có nên thả mày đi không".
"Mày.... mày..."
Minh giận run người, ánh mắt tối tăm độc ác nhìn mấy tên côn đồ.
"Đù, dám nhìn bọn tao bằng ánh mắt đấy hả, không cho mày biết tay nên mày không biết sự lợi hại của bọn tao rồi.", dáng vẻ tên tóc vàng hung ác.
Ngay sau đó, tóc vàng vung tay lên.
"Các anh em, đè thằng này lại, tao tự mình đút kẹo cao su cho nó".
"Ok luôn!"
Mấy tên côn đồ xung quanh lập tức lao lên, chuẩn bị đè Minh xuống.
"Rừm rừm!"
Đúng lúc này, tiếng động cơ siêu xe đột nhiên gầm vang trên phố.