“Linh Linh, cám ơn cậu đã quan tâm, nhưng chuyện này không cần cậu lo đâu”, Vương Tuệ thờ ơ nói.
Nhưng Linh Linh không dừng lại mà tiếp tục:
"Vương Tuệ, không phải cậu thiếu tiền sao? Thân là bạn bè, đừng nói tôi không biết ý. Tôi hiện là quản lý của quán bar Tình Duyên. Nếu cậu muốn có thể đến quán bar của tôi đi khách. Có tôi dìu dắt thì một tháng kiếm được năm sáu mươi nghìn không thành vấn đề".
Vương Tuệ lúc này đã mở cửa ra.
"Không, cám ơn".
"Lâm Vũ, chúng ta vào nhà đi".
Vương Tuệ nói xong, liền cùng Lâm Vũ bước vào nhà.
Sau khi vào nhà.
"Vương Tuệ, dù sao bọn họ cũng là hàng xóm của cậu, sao miệng lưỡi lại ghê tởm thế chứ".
Lâm Vũ cảm thấy tức giận khi nghĩ đến những lời vừa rồi của hai mẹ con Linh Linh.
Nếu không có Vương Tuệ kéo anh. Lâm Vũ nhất định sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ.
"Thật ra Linh Linh đã lớn lên cùng tôi. Chúng tôi là bạn thân và cũng là bạn học khi còn nhỏ", Vương Tuệ nói.
"Ồ? Vậy thì hai người …", Lâm Vũ lộ ra vẻ rất tò mò, nhìn Linh Linh đối chọi với Vương Tuệ như vậy chả giống việc họ là bạn thân của nhau chút nào?
Vương Tuệ cúi đầu, nhớ lại quá khứ:
"Lúc học cấp ba, Linh Linh hẹn hò với một cậu bạn. Một ngày nọ, bạn trai của cô ấy bí mật tỏ tình với tôi. Sau khi bị tôi từ chối. Anh ta nói với Linh Linh rằng tôi quyến rũ anh ta, Linh Linh liền chạy đến gọi tôi là kĩ nữ, lẳиɠ ɭơ, không nghe bất kỳ lời giải thích nào của tôi. Kể từ ngày đó, cô ấy đã đoạn tuyệt với tôi".
Sau khi Lâm Vũ nghe xong lời này, liền hiểu ra.
Vương Tuệ tiếp tục: "Kể từ khi cô ấy cắt đứt quan hệ với tôi, cô ấy và mẹ cô ấy thường xuyên cố ý hay vô ý lăng nhục tôi, nói xấu tôi, đặc biệt là từ khi Linh Linh trở thành quản lý quán bar, mẹ cô ấy càng thích chế nhạo tôi hơn, đem tôi ra so sánh với con gái bà ta".
Nói đến đây, Vương Tuệ vô cùng tủi thân, đôi mắt cô đỏ au, nước mắt lăn dài trên má.
“Đáng chết!”, Lâm Vũ híp mắt, trong mắt hiện lên một chút tức giận.
Vương Tuệ chỉ là một cô gái yếu ớt nhưng lại phải chịu đựng những sỉ nhục không đáng có này, Lâm Vũ đã tức giận thay cho Vương Tuệ.
Lâm Vũ hạ quyết tâm giúp Vương Tuệ.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay tôi mời cậu tới là để ăn cơm. Không nói những chuyện không vui nữa. Cậu mau ngồi đi".
Vương Tuệ lau nước mắt trên khóe mắt, rồi gượng cười.
Theo lời mời của Vương Tuệ. Lâm Vũ ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ.
Lâm Vũ nhìn xung quanh, ngôi nhà của Vương Tuệ tuy nhỏ và cũ, nhưng rất ngăn nắp và gọn gàng.
“Mà này, Vương Tuệ, bố mẹ cậu đâu?”, Lâm Vũ tò mò hỏi.
Lâm Vũ hoàn toàn không nhìn thấy bố mẹ của Vương Tuệ.
“Bố… bố tôi mất sớm, mẹ tôi, bà ấy…bà ấy cũng đang ốm liệt giường”, Vương Tuệ cúi đầu nói.
Lâm Vũ giật mình, gia đình của Vương Tuệ cũng là một gia đình đơn thân? Bố cũng mất sớm ư? Phải biết rằng gia đình Lâm Vũ cũng như thế.
"Lâm Vũ. Tôi đưa cậu đi gặp mẹ tôi".
Vương Tuệ đưa Lâm Vũ vào một phòng ngủ.
Trên giường bệnh trong phòng ngủ, có một người phụ nữ trung niên gầy gò, sắc mặt vàng vọt đang nằm đó, nhìn rất yếu ớt.
Không cần phải nói, người phụ nữ trung niên nằm liệt giường này hẳn là mẹ của Vương Tuệ.
Thành thật mà nói, Lâm Vũ cảm thấy lo lắng sau khi nhìn thấy bà ấy.
“Mẹ, đây là bạn học Lâm Vũ của con”, Vương Tuệ gượng cười, có lẽ cô không muốn mang tâm trạng xấu đến cho mẹ.
“Chào cháu, cô… sức khỏe không tốt nên không thể dậy đón tiếp cháu được”, giọng mẹ Vương Tuệ có chút yếu ớt.
“Bác gái khách sáo quá”, Lâm Vũ cũng gượng cười.
“Tuệ Nhi, hôm nay con đi học có vui không?”, mẹ Vương Tuệ quan tâm hỏi.
“Mẹ yên tâm, nay rất vui đó mẹ”, Vương Tuệ cười nói, cô không dám nói với mẹ bất kỳ nỗi ấm ức nào mà cô đã phải chịu đựng, bởi vì như vậy chỉ làm mẹ lo lắng vô ích mà thôi.
“Vậy là tốt rồi. Tuệ Nhi, mau nấu cơm cho khách đi”, mẹ của Vương Tuệ cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ.
“Vương Tuệ, cô ấy bị bệnh nặng không? Sao không đưa đi chữa trị?”, Lâm Vũ hỏi.
Vương Tuệ cúi đầu, trầm giọng nói:
"Không được, tiền nằm viện và tiền thuốc men quá đắt. Tôi không kham nổi. Ngay cả khi ở nhà, tôi cũng không đủ tiền mua thuốc hàng tháng".