Chương 37: Thế giới không bán thuốc hối hận

"Vâng, vâng! Tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Hoàng Mộng Di nữa", cậu Uy gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Lâm Vũ sau khi nghe xong liền xoay người rời đi, đi tới bàn bên cạnh.

Sau khi Lâm Vũ rời khỏi bàn này.

"Đồ khốn nạn! Đến cả sếp Lâm mà mày cũng dám đắc tội!"

"Bốp!"

Uy Minh, bố của cậu Uy đã tát vào mặt anh ta một cái tát trời giáng để trút giận.

“Nghe cho rõ đây, tao cấm túc mày một năm không được phép bước chân ra khỏi nhà, ở nhà mà hối lỗi cho tao!”, Uy Minh chỉ vào Uy Tiểu Lượng mắng chửi.

Cậu Uy nghe bị cấm túc một năm, trong lòng đau khổ nhưng không dám phản bác, ai bảo anh ta đắc tội với tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh cơ?

Tất cả những gì vừa xảy ra đều lọt vào trong tầm mắt của Hoàng Mộng Di và bố cô ấy.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, họ đã lo lắng cho sự an nguy của Lâm Vũ, còn thuyết phục Lâm Vũ rời khỏi tiệc càng sớm càng tốt.

Kết quả thì sao? Lâm Vũ là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh, có thể bóp chết cậu Uy dễ như trở bàn tay, ép bố con cậu Uy quỳ xuống van xin.

Giây tiếp theo, việc kính rượu lại được tiếp tục.

Sau khi Lâm Vũ thể hiện thực lực của mình, thái độ của mọi người đối với Lâm Vũ càng thêm kính nể.

Nhiều ông chủ đã chủ động giới thiệu con gái của mình cho Lâm Vũ, với mục đích đương nhiên là muốn leo lên cành cao là Lâm Vũ.

Một bàn khác.

Bố của Quách Hiểu Hiểu nói với cô ta:

"Hiểu Hiểu, sếp Lâm sắp kính rượu đến bàn này rồi, lúc đó con nhất định phải thể hiện cho tốt vào, cố gắng tạo ấn tượng ban đầu thật tốt với sếp Lâm. Nếu có thể xây dựng mối quan hệ với cậu ta thì còn gì bằng".

"Bố, con…"

Vẻ mặt của Quách Hiểu Hiểu có chút khó coi, cô ta biết rằng mình đã gây ấn tượng ban đầu rất xấu với Lâm Vũ, lần trước Lâm Vũ đã nói với cô ta rằng cô ta không xứng.

Nhưng Quách Hiểu Hiểu không dám nói với bố về chuyện này.

Lúc này, Lâm Vũ đã tới bàn này.

“Tôi kính mọi người một ly”, Lâm Vũ cầm ly rượu lên.

Mọi người đều nâng ly rượu trên tay lên, tất cả đều rất cung kính.

Lâm Vũ chỉ uống một hớp, nhưng mọi người trên bàn đều ngẩng đầu uống cạn, giống như chỉ có như thế mới bày tỏ được lòng kính trọng với Lâm Vũ.

Lúc này, bố của Quách Hiểu Hiểu cười và nói:

"Chủ tịch Lâm, đây là con gái tôi - Quách Hiểu Hiểu. Con bé bằng tuổi với chủ tịch đấy. Hiểu Hiểu rất ngưỡng mộ chủ tịch và muốn làm quen với chủ tịch".

Ngay sau đó, bố Quách Hiểu Hiểu liền nháy mắt với Quách Hiểu Hiểu. Ra hiệu rằng cô ta nói chuyện đi.

Ngay khi Quách Hiểu Hiểu định nói, Lâm Vũ đã liếc cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi mà không cho cô ta cơ hội nói chuyện.

Nhìn thấy Lâm Vũ rời đi, Quách Hiểu Hiểu đờ cả người ra.

Cô ta phát hiện Lâm Vũ còn không nhìn thẳng vào cô ta, cứ như anh coi cô ta là không khí vậy!

"Mình…mình trông chán đến thế sao?"

Quách Hiểu Hiểu vốn nghĩ rằng Lâm Vũ có thể sẽ chế nhạo cô ta một cách lạnh lùng. Hay là giáo huấn cô ta vài câu, chuyện này cũng không có gì ghê gớm, đáng sợ nhất chính là Lâm Vũ lờ cô ta đi!

Lúc này, tâm trí Quách Hiểu Hiểu lại nhớ lại cảnh gặp gỡ Lâm Vũ ở quán bar đêm đó.

"Tại sao mình lại ngốc thế chứ! Bỏ lỡ cơ hội tốt mất rồi".

Quách Hiểu Hiểu rất khó chịu, cô ta biết rằng ở quán bar đêm đó chắc chắn là một cơ hội hoàn hảo để kết giao với Lâm Vũ.

Nếu thể hiện tốt vào thời điểm đó, cô ta rất có thể sẽ trở thành bạn gái của tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh rồi ấy chứ.

Chỉ tiếc là, ông trời đã cho cô ta một cơ hội tốt như vậy, nhưng cô ta đã ném nó ra ngoài cửa sổ.

Tất nhiên, thế giới không bán thuốc hối hận!

Lúc này, Lâm Vũ đã đến bàn của Hoàng Mộng Di.

Những người trên bàn đứng dậy, nâng cốc trên tay lên.

Vị trí của bàn này tương đối khuất, các ông chủ ở bàn này là những người có địa vị thấp nhất, cho nên khi nhìn thấy Lâm Vũ, bọn họ lại càng thêm kính nể.

Sau khi Lâm Vũ kính mỗi người một chén xong, anh đi thẳng đến trước mặt bố con Hoàng Mộng Di.

Không đợi Lâm Vũ nói, bố Hoàng Mông Di đã sợ hãi cúi đầu trước Lâm Vũ và nói:

"Chủ... Chủ tịch Lâm, trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi có mạo phạm đến chủ tịch, mong chủ tịch tha thứ!"

Ông ấy nghĩ tới thái độ chẳng ra sao của mình đối với Lâm Vũ lúc trước, trong lòng sợ hãi không thôi, ông ấy biết nếu Lâm Vũ muốn xử ông ấy thì dễ như trở bàn tay vậy.

Lâm Vũ đỡ bố Hoàng Mộng Di lên, cười nói:

"Bác Hoàng lo nhiều rồi. Cháu không giận bác đâu. Bác bảo cháu tránh xa Mộng Di ra là để bảo vệ Mộng Di. Đây là điều mà một người bố nên làm. Về phần bác bảo cháu mau chóng rời khỏi tiệc rượu, cũng là vì muốn tốt cho cháu".