“Vâng, chủ tịch!”, Lưu Ba gật đầu.
Sau khi Trương Đại Xuân nghe thấy vậy, ông ta lập tức cuống lên, nếu tập đoàn Hoa Đỉnh ngừng hợp tác với họ, chẳng phải công ty của ông ta toang rồi sao!
"Chủ tịch Lâm, làm ơn... hãy cho chúng tôi một cơ hội! Khi về, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại con trai tôi!", Trương Đại Xuân cũng cầu xin.
“Câm miệng cho tôi!”, Lâm Vũ cau mày.
Ngay sau đó, Lâm Vũ nheo mắt, hùng hồn nói:
"Kết quả như này là tôi đã giữ thể diện cho mấy người lắm rồi đấy, nếu tôi thực sự muốn truy cứu thì hai bố con ông đều phải chết! Chúa cũng không cứu nổi hai người đâu".
Trương Đại Xuân nghe vậy mặt mày tái mét vì tim co thắt, ông ta biết Lâm Vũ là cháu của Liễu Chí Trung, nếu Lâm Vũ thật sự muốn gϊếŧ con ông ta, thì nhất định sẽ làm được!
Trương Hổ ngã xuống đất. Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
Toang rồi!
Trương Hổ biết rằng mọi thứ đã toang rồi!
Lâm Vũ ngồi trở lại ghế sô pha da, đồng thời khoát khoát tay, phun ra hai chữ:
"Nếu không có chuyện gì nữa thì biến đi!"
"Hai người, mời!"
Lưu Ba mở cửa và ra hiệu cho hai bố con Trương Hổ rời đi.
Cứ như vậy, hai cha con mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng rời khỏi phòng chờ VIP.
Ngoài phòng VIP.
"Bốp!"
Vừa bước ra, Trương Đại Xuân đã tát vào mặt Trương Hổ một cái rõ mạnh.
“Mẹ kiếp, mày dám đắc tội với cả cháu trai của Liễu Chí Trung, mày chê mạng của chúng ta không đủ dài à?”, Trương Đại Xuân tràn đầy tức giận.
"Bố, con... con thật sự không biết cậu ta là cháu của Liễu Chí Trung!", Trương Hổ vẻ mặt tuyệt vọng.
Sau khi trải qua sự việc vừa rồi, Trương Đại Xuân và Trương Hổ tất nhiên không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại tiệc rượu nữa, hai người đều trực tiếp rời khỏi tiệc rượu trong sự hổ thẹn.
Bên trong phòng chờ VIP.
“Chủ tịch Lâm, cho dù anh chả có ân oán gì với công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt đâu, thì tôi cũng đã định lần này sẽ cắt đứt hợp tác với họ rồi”, Lưu Ba nói.
“Ồ? Tại sao?”, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn Lưu Ba.
"Bởi vì vật liệu xây dựng do công ty của họ cung cấp không chỉ đắt tiền, mà vật liệu cũng ở mức trung bình. Họ hợp tác với công ty chúng ta vì đã hối lộ hai bố con họ Ngô thôi", Lưu Ba nói.
“Ra vậy”, Lâm Vũ đột nhiên gật đầu.
Lưu Ba tiếp tục: "Chủ tịch Lâm, sau khi chúng ta chấm dứt hợp tác với công ty Hồng Đạt, chúng ta cần chọn một công ty vật liệu xây dựng mới để thay thế. Không biết chủ tịch có yêu cầu hay đề xuất gì không".
“Tôi tin chú, chú cứ liệu đó mà làm thôi”, Lâm Vũ nói.
“Chủ tịch cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chọn một công ty có giá cả phù hợp và chất liệu tốt”, Lưu Ba thấy Lâm Vũ tin tưởng mình như vậy, trong lòng tự nhiên rất vui.
...
Lối vào khách sạn.
Bạn tốt của Lâm Vũ, cậu mập vui vẻ đến cửa khách sạn.
Lâm Vũ ngày hôm qua nói nếu cậu mập muốn tới tiệc rượu thì cứ việc đến, đương nhiên cậu mập sẽ tới để mở mang tầm mắt rồi.
"Cậu gì ơi, chờ một chút".
Cậu mập vừa tới cửa liền bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại, bọn họ nhìn thấy trang phục của cậu mập rất bình thường, không hợp để diện trong khách sạn Thanh Vân.
"Tôi tới đây để dự tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh. Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì không?", cậu mập nhìn hai nhân viên bảo vệ.
"Nếu cậu đến đây tham gia tiệc rượu, xin trình thư mời", hai nhân viên bảo vệ nói.
"Thư mời? Tôi được chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh mời miệng thôi. Không có thư mời", cậu mập nói.
“Xin lỗi, nếu không có thư mời thì không vào được!”, hai nhân viên bảo vệ chặn đường.
"Không phải đã nói rồi sao, tôi được chủ tịch mời miệng! Nếu không tin thì các anh có thể đi hỏi", cậu mập cạn lời.
Hai nhân viên bảo vệ không tin, cười ha hả, như thể họ vừa nghe thấy một trò đùa rất nực cười.
Lúc này, người quản lý sảnh trong bộ vest đi tới.
"Làm sao vậy? Sao lại nhốn nháo thế?"
"Quản lý, cậu này nói cậu ta đến dự tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng không có thư mời. Cậu ta nói là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh mời miệng", hai nhân viên bảo vệ nói.
Cậu mập gật đầu: "Đúng vậy, chủ tịch mời tôi đến đấy, tôi với cậu ấy là bạn tốt".
Người quản lý sảnh nhìn cậu mập từ trên xuống dưới, rồi chế nhạo:
"Cậu nói cái gì? Chủ tịch Hoa Đỉnh mời miệng cậu? Cậu là bạn tốt với chủ tịch Hoa Đỉnh sao?"
“Đúng thế!”, cậu mập lại gật đầu.
"Nhóc mập à, đừng có đùa nữa đi, bộ dạng này của cậu mà là bạn tốt của chủ tịch á? Sao cậu không nhìn vào gương mà soi lại mình đi, tôi nhìn chỉ thấy cậu đây là muốn vào ăn uống miễn phí thì có!", quảy lý sảnh chế nhạo.
Cậu mập đỏ mặt. Tất nhiên cậu mập rất khó chịu khi bị coi thường như thế này.
Nếu là trước kia, cậu mập chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng lần trước Lâm Vũ đã nói với cậu ấy, sau này có ai dám xem thường cậu ấy thì phải nói lại, có chuyện gì thì Lâm Vũ đến giải quyết.