Chương 2: Tôi chính là tân chủ tịch

"Cháu đồng ý là được rồi. Sáng mai, cháu sẽ là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương, thế nào? Ông sẽ thu xếp mọi việc bên phía công ty", Liễu Chí Trung cười nói.

“Vâng!”, Lâm Vũ lại gật đầu.

Liễu Chí Trung càng vui hơn khi Lâm Vũ đồng ý, lúc đầu ông ấy sợ Lâm Vũ sẽ không chấp nhận mình, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Liễu Chí Trung vỗ vỗ vai Lâm Vũ: "Khi tốt nghiệp đại học, chỉ cần cháu muốn, cháu sẽ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Đỉnh!"

Ở lại một lúc, sau đó Liễu Chí Trung nói bên công ty còn rất nhiều việc, ông ấy phải gấp rút trở về tỉnh trước, sau này sẽ đến gặp Lâm Vũ sau, nói với Lâm Vũ rằng nếu cần bất kì sự giúp đỡ nào, chỉ cần gọi điện cho ông ấy là được.

Sau khi Liễu Chí Trung rời đi.

“Không ngờ mình lại là cháu của Liễu Chí Trung, hóa ra mình lại là người thừa kế của tập đoàn Hoa Đỉnh!”, Lâm Vũ kinh ngạc không thôi.

Trên đường về, Lâm Vũ vẫn còn đang cảm thấy cả đời này khó mà lội ngược dòng nổi, nhưng hiện tại anh đã thay đổi, trở thành cậu chủ giàu có bậc nhất!

Lâm Vũ nhìn thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng thầm thề sẽ khiến những kẻ đã ức hϊếp mình ăn đủ!

Những người đã từng khinh thường anh, những người đã từng giễu cợt, chế nhạo anh, Lâm Vũ nhất định sẽ khiến họ lác mắt!

...

Sau khi Liễu Chí Trung đi ra ngoài.

Thư ký phía sau ông ấy nói:

"Lão Liễu, ông giao chi nhánh Thanh Dương cho cậu chủ. Cậu chủ không biết kinh doanh, nếu làm bừa, có thể sẽ nhanh chóng làm rối tung chi nhánh lên đấy".

"Đây cũng có thể coi là một phép thử. Nếu nó sớm làm xáo trộn công ty, điều đó có nghĩa rằng nó là một thằng nhóc lêu lổng, không thích hợp làm người kế nhiệm tập đoàn Hoa Đỉnh", Liễu Chí Trung nói.

Liễu Chí Trung biết rằng chỉ cần không gây chuyện lộn xộn, dù chỉ để yên, thì chi nhánh vẫn có thể tiếp tục sinh lời, dù sao chi nhánh cũng đã đi vào quỹ đạo từ lâu, có các quản lý và quản lý cấp cao đang điều hành rồi.

Vì vậy, rất dễ dàng để tạo ra lợi nhuận bình thường.

"Vậy thì..., điều gì sẽ xảy ra nếu cậu chủ có thể tăng lợi nhuận của chi nhánh và đưa chi nhánh lên cấp cao hơn ở thành phố Thanh Dương?"

“Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chắc là không thể đâu”, Liễu Chí Trung lắc đầu.

Liễu Chí Trung không hy vọng Lâm Vũ sẽ làm tốt hơn nữa, anh chỉ cần giữ công việc kinh doanh của gia đình không thua lỗ, thì anh có thể là người thừa kế trong tương lai rồi.

Lúc này, Liễu Chí Trung không ngờ rằng Lâm Vũ thực sự có thể đưa chi nhánh lên một tầm cao hơn trong tương lai, tất nhiên, đây là một câu chuyện khác.

...

Vào lúc tám giờ sáng hôm sau.

Bên ngoài cổng tòa nhà Hoa Đỉnh.

Toàn bộ tòa nhà tập đoàn Hoa Đỉnh vô cùng phong cách, có lai lịch lâu đời, văn phòng chi nhánh ở thành phố Thanh Dương mang một nét rất riêng.

Lúc này, có hơn một trăm nhân viên túc trực bên ngoài tòa nhà.

Đứng đầu là tổng giám đốc Ngô Đại Dũng và phó giám đốc Lưu Ba.

Đứng ở hàng thứ hai là năm giám đốc bộ phận, trong số đó có cậu Ngô, người đã cướp bạn gái của Lâm Vũ.

Các trưởng bộ phận khác cũng như nhân viên công ty xếp hàng dài hai bên đường.

Họ nhận được tin hôm nay tân chủ tịch của công ty chi nhánh sẽ nhận chức, tổng giám đốc liền dẫn toàn bộ nhân viên đến đây hoan nghênh sự xuất hiện của tân chủ tịch.

Trong đám nhân viên.

“Không biết tân chủ tịch là ai nhưng bất ngờ được đề bạt lên ngồi ghế chủ tịch đấy”, một nhân viên cho biết.

"Vậy thì không cần phải nói nữa, hẳn là một nhân vật rất lợi hại rồi!"

Lúc này, Phương Phương, người cũng có mặt trong đám đông, nói: "Theo tôi được biết, người này có thể là người thân của chủ tịch Liễu Chí Trung".

"Cái gì? Người thân của chủ tịch Liễu Chí Trung á?!"

Tất cả các nhân viên đều bị sốc. Liễu Chí Trung là ông chủ của toàn bộ tập đoàn Hoa Đỉnh, người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, là người thân của Liễu Chí Trung thì chắc chắn là người rất lợi hại rồi.

"Phương Phương, thật sao?"

"Vâng thật đấy!"

Các nhân viên đều nhìn Phương Phương.

“Tất nhiên là thật rồi, chính anh Ngô đã nói cho tôi đấy, anh ấy sẽ không lừa tôi đâu”, Phương Phương đắc ý nói.

"Phương Phương, cô hẹn hò với anh Ngô rồi đấy à? Sau này nhất định phải chiếu cố chúng tôi đấy nhé!"

"Còn tôi nữa, Phương Phương, khi cô mới vào công ty, tôi đã chiếu cố cô rất nhiều đấy, sau này chiếu cố tôi một chút nhé!"

"Gì mà Phương Phương? Gọi là chị Phương chứ!"

"Vâng, vâng, chị Phương! Chị Phương!"

Đột nhiên, những nhân viên xung quanh bắt đầu xu nịnh Phương Phương vì mối quan hệ của cô ta với cậu Ngô.

Phương Phương tỏ vẻ thích thú, đồng thời trong lòng thầm thở phào rằng chia tay với Lâm Vũ rác rưởi đó là một lựa chọn sáng suốt, nếu không bây giờ cô ta đã không được mọi người nịnh bợ như thế.

Đúng lúc này, trước mặt mọi người xuất hiện một bóng người.

Người này là Lâm Vũ đến nhận chức chủ tịch.

“Tại sao anh ta lại ở đây!”, nhìn thấy Lâm Vũ xuất hiện, Phương Phương nhíu mày.

Cậu Ngô đứng phía trước, cũng nhận ra Lâm Vũ.

“Thằng kia, đứng lại cho tao!”, cậu Ngô tiến lên ngăn Lâm Vũ.

“Thằng kia, hôm nay ông đây có chuyện quan trọng, không có thời gian chơi với mày đâu, mày cút khỏi đây đi!”, cậu Ngô mắng Lâm Vũ.

“Anh Ngô, tôi đảm bảo với anh, bây giờ anh mắng càng thậm tệ, về sau sẽ càng thảm đấy!”, Lâm Vũ híp mắt chế nhạo.

Lâm Vũ là cháu trai của Liễu Chí Trung. Thân phận này khiến Lâm Vũ cực kì tự tin!

"Cái gì? Tao thảm á? Haha, thằng kia, mày đúng là biết đùa đấy! Sao mày không nhìn xem mày thảm thế nào đi, đến bạn gái cũng không giữ được, đúng là phế vật!", cậu Ngô bật cười.

Lúc này, Phương Phương cũng chạy tới.

“Phương Phương, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Lâm Vũ cười với Phương Phương.

"Lâm Vũ, anh đến tìm tôi muốn cầu xin tôi đừng chia tay với anh à? Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không quay lại với cái thứ rác rưởi như anh đâu!", Phương Phương cau mày, giọng nói sắc bén.

“Phương Phương, cô nghĩ nhiều quá đấy, tôi ở đây không phải muốn xin cô quay lại, ngược lại, cho dù giờ cô có xin tôi quay lại thì tôi cũng không nhé!”, Lâm Vũ chế nhạo.

"Cái gì? Tôi xin quay lại với cái loại kiết xác như anh á? Đúng là nực cười! Lâm Vũ, đời này tôi còn lâu mới xin anh, sao anh không soi mình trong nướ© ŧıểυ xem bản thân như nào đi!", Phương Phương khoanh tay chế nhạo.

Lúc này, tổng giám đốc Ngô Đại Dũng bước tới và nói:

"Con trai, đây là ai vậy? Sao lại gây rối ở đây? Con không biết hôm nay là ngày gì sao? Nếu tân chủ tịch nhìn thấy ồn ào như này thì còn ra thể thống gì nữa!"

“Bố, chỉ là một thằng nhãi thôi, con sẽ đuổi hắn đi ngay”, cậu Ngô cười nói.

Ngay sau đó, cậu Ngô nhìn Lâm Vũ và mắng:

"Thằng kia, thức thời thì cút ngay đi, nếu không tao bảo bảo vệ ném mày ra ngoài đấy!"

"Anh Ngô, nói thật, tôi chính là tân chủ tịch ở đây, anh đuổi tôi cút à? Xin lỗi! Anh! Không! Đủ! Tư! Cách!"

Lâm Vũ chỉ vào cậu Ngô, gằn từng chữ sắc bén.

"Cái gì? Mày nói mày là tân chủ tịch? Haha, đúng là trò đùa!"

Sau khi cậu Ngô nghe Lâm Vũ nói xong, đột nhiên bật cười.

Các nhân viên có mặt cũng không khỏi che miệng cười, nhìn Lâm Vũ ăn mặc luộm thuộm, hơn nữa trông anh chỉ như một sinh viên đại học, giống chủ tịch hội đồng quản trị chỗ nào?

Phương Phương sắc mặt tái xanh: "Lâm Vũ, anh đừng ở đây mà làm mất mặt nhau được nữa không? Còn giả làm tân chủ tịch à? Là bạn gái cũ của anh, tôi cảm thấy rất mất mặt đấy!"

“Nhưng tôi thực sự là tân chủ tịch mà”, Lâm Vũ khoát tay nói.

“Lâm Vũ, sao anh vẫn mạnh mồm thế nhỉ, gia đình cùng thân phận của anh như nào, chả nhẽ tôi lại không biết sao?”, Phương Phương chế nhạo.

"Bảo vệ! Bảo vệ! Ném thằng này ra ngoài cho tôi!", cậu Ngô trực tiếp gọi bảo vệ.

Lập tức, hơn chục nhân viên bảo vệ chạy đến.

Đúng lúc này, một chiếc Bentley chậm rãi đi tới, chiếc Bentley này chính là chiếc ngày hôm qua Lâm Vũ nhìn thấy trước cửa nhà anh.

"Đến rồi đây, đến rồi đây! Chắc đây mới là tân chủ tịch này!", các nhân viên nhao nhao nói.

Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng cũng dõng dạc nói: "Mọi người hãy giữ vững tinh thần, chuẩn bị chào đón tân chủ tịch nhé!"

Nói đến đây, tổng giám đốc Ngô dẫn theo các quảy lý cấp cao, chạy đến chiếc Bentley.

"Lâm Vũ, không phải anh đang giả làm tân chủ tịch sao? Giờ người ta đến thật rồi đây! Tôi xem xem anh giả được nữa không nào!", Phương Phương chế nhạo Lâm Vũ.

“Được”, Lâm Vũ cười gằn.

Lúc này, cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Lâm Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra người này, ngày hôm qua ở nhà, người đàn ông trung niên này luôn kè kè bên ông ngoại anh, giống như thư ký của ông ấy vậy.

Trước xe Bentley.

“Thư ký Trương, sao ông lại đi một mình, tân chủ tịch đâu?”, Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng tươi cười.

“Tân chủ tịch đã đến rồi đấy, ông không thấy sao?”, thư ký Trương nói.

"Đến rồi? Đâu... đâu có!", Ngô Đại Dũng ngẩn người.

Thư ký Trương nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hướng về phía Lâm Vũ đang ở cách đó không xa.

Ngay sau đó, thư ký Trương vội vàng cười với Lâm Vũ.

Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta nhanh chóng dẫn các quản lý cấp cao theo.

Khi thư ký Trương đến chỗ Lâm Vũ, ông ấy nhanh chóng cúi chào Lâm Vũ và nói:

"Cậu chủ, thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, nên tôi đến muộn chút ạ".