Chương 5

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

C5: Lâm lão sư thích ôm một cái, sờ đầu. Bao dưỡng đếm ngược

Bạch Tả bị mùi hương canh gà gọi rời giường, ở nồi canh gà ngao cả đêm ôn ôn nhu nhu, rồi lại bất nhập, đánh thức mỗi một tế bào, làm người từ đáy lòng ấm lên, là hương vị gia đình.

Bạch Tả chạy đến phòng bếp, quả nhiên, Lâm lão sư dùng một tay đánh trứng, trứng tráng bao bên trong chảo phát ra thanh âm tư tư.

Ánh mặt trời đánh vào sườn mặt Lâm Lộ, vô cớ làm hắn có vẻ thập phần ôn nhu.

Bạch Tả cúi xuống thân mình, chạy lấy đà hai bước, hướng trên lưng Lâm lão sư nhào tới. Lưng Lâm lão sư thoạt nhìn thực vững, thực đáng tin cậy.

Lâm Lộ nghe được thanh âm, xoay người lại, vừa vặn ôm lấy hamster.

“Còn rất có sức sống.”

Lâm Lộ lắc lắc tiểu bạch heo trong lòng ngực, thẹn thùng đến độ biến thành tiểu phấn trư, “Không tồi, có thể bán giá tốt.”

Tiểu bạch heo đầy mặt đỏ bừng, cậu vốn dĩ tưởng chiếm tiện nghi, kết quả mua một tặng một.

Lâm lão sư không hổ là toán học lão sư đâu ~

Toán học thực tốt Lâm lão sư vỗ vỗ đầu bạch tiểu trư, an an ổn ổn đặt đặt trên sô pha, “Ngoan, chờ cơm.”

Tiểu bạch heo che ngực lại, ngã vào sô pha.

Cơm sáng không ngoài dự kiến phong phú, trên bàn gỗ bày đầy đĩa, Lâm lão sư mắc chứng cưỡng bách bày rất đẹp. Lâm lão sư ăn cơm cũng rất đẹp, không nhanh không chậm, tay áo nửa kéo, lộ ra một chút đường cong cơ bắp, nhàn nhã mà thực gợi cảm.

Bạch tiểu trư ngơ ngác cơm nước xong, trầm mê trong sắc đẹp của Lâm lão sư, không thể tự kềm chế.

Cơm xong, Lâm Lộ cùng Bạch Tả mặt đối mặt ngồi trên sô pha.

“Lão sư, em……”

Nói đến chuyện chính mình sốt ruột, Bạch Tả mới lộ ra tính trẻ con lui bước tất cả, cả người trở nên như cục đá âm u, hậm hực lại kháng cự.

Tim Lâm Lộ bị đâm một chút, ở thời điểm Lâm lão sư chưa xuất hiện, Bạch Tả hẳn chính là như vậy, bị động mà tiêu cực chống cự lại thế giới này.

Hắn không có cảm thụ yêu, không được bảo hộ qua, cho nên hắn không cảm thấy không công bằng, nhưng hắn lại cảm nhận được đau vô tận, này khiến cho hắn trở nên tối tăm, ý đồ dùng thân thể mình cứng rắn đi ngăn cản ác ý của thế giới này.

Đây là một con tiểu thú đáng thương.

Lâm Lộ nhìn cậu, nhưng hắn vô pháp đi thay đổi cái gì, ít nhất hiện tại không thể.

Lâm Lộ vỗ vỗ đầu cậu, tận lực làm giọng mình có vẻ bình tĩnh.

“Em có thể nói nói tình huống hiện tại sao? Trong nhà làm thế nào, trường học bên kia, lại thế nào?”

Thanh âm Bạch Tả không mang theo cảm tình, tiểu bạch heo buổi sáng sẽ cười sẽ thẹn thùng tựa hồ biến mất, lưu lại một xác khô giả dối, một cục đá, hoặc là cái gì.

“Mẹ qua đời, không có người nguyện ý cho em đọc sách. Những người khác… Bọn họ lấy tiền bồi thường mẹ mất còn chưa đủ, bọn họ muốn bán em.”

“Trường học, em, em không muốn đi.”

Bạch Tả là gia đình đơn thân, bên nhà mẹ có mấy cữu cữu —— một từ hình dung, sài lang hổ báo.

Mẹ tình nguyện đánh mấy phân công cho Bạch Tả từ nhỏ đến lớn đều ký túc ở trường học, ở ký túc xá điều kiện không tốt lắm, cũng không dám đem Bạch Tả ném cho cữu cữu chiếu cố.

Hiện tại đến hảo, mẹ không còn, nhóm cữu cữu độc chiếm tiền bồi thường, vẫn không thỏa mãn, bọn họ ý đồ tìm được con đường, đem Bạch Tả bán giá tốt.

Không khí trầm mặc, Lâm Lộ châm chước câu chữ, giọng nói lại khô khốc mà vô pháp mở miệng.

Sự tình thực hảo giải quyết, hắn có thể đem Bạch Tả nhận hắn nơi này, lấy năng lực kinh tế hắn không sợ nuôi không nổi. Bạch Tả không muốn đi học, hắn có thể dạy ở nhà cho cậu. Bạch Tả không có bằng hữu, hắn có thể dẫn cậu đi công viên, đi tụ hội, đi các dạng toạ đàm, dẫn cậu kiến thức càng tốt, nhận thức người càng tốt. Cữu cữu Bạch Tả, hắn cũng có thể tìm cách, hoặc là nhất lao vĩnh dật(vào tù chung thân), đem hộ khẩu tiểu bạch heo dời lại đây, làm trên danh nghĩa hắn.

Hắn đều có thể làm.

Hắn cũng nguyện ý làm như vậy.

Nhưng, Bạch Tả nguyện ý sao?

Bạch Tả sẽ nghĩ thế nào?

Lâm Lộ mày nhăn thật sâu, hắn bậc lửa một điếu thuốc, hút một ngụm, nhưng cũng không giúp được gì.

Bạch Tả nhìn Lâm Lộ, liền tính lúc này, Lâm lão sư vẫn như cũ gợi cảm, cậu tham lam mà nhìn, phảng phất muốn đem hắn khắc vào trong lòng.

Lâm Lộ sắp hút hết một gói thuốc lá, tâm tình vẫn như cũ bực bội.

“Em ở nhà trước nghỉ ngơi một chút đi.”

Lâm Lộ đóng cửa lại.

Bạch Tả nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

Lâm lão sư, vẫn là đi rồi.

Tất cả mọi người sẽ đi.

Không có người nguyện ý bồi cậu.