- 🏠 Home
- Việt Nam
- Dáng Ai Bên Thềm
- Chương 47
Dáng Ai Bên Thềm
Chương 47
6 năm sau.
Khi tiếng chuông báo kết thúc giờ học vang lên, học sinh từ các lớp ùa ra như vỡ trận. Kẻ chen lấn, người xô đẩy, tiếng cười nói ồn ã vang lên. Hà Nhi chậm rãi cho sách bút vào trong balo, đưa ánh mắt nhìn ra sân trường, hôm nay thời tiết nắng nóng, cô chủ động mặc thêm chiếc áo dài và bước ra khỏi lớp. Khi bước đến giữa sân trường thì một giọng nói the thé từ phía sau truyền đến, Hà Nhi bỗng chốc cảm thấy nổi da gà. Cô giật mình quay đầu lại nhìn theo phản xạ, đó là một bạn nữ lớp 10A1, cắt tóc giống con trai, mặc quần hip hop có rất nhiều túi khóa, tai đeo khuyên hình thánh giá, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ nhìn rất cá tính.
— Hà Nhi, đợi tớ cùng về nhé!
Cô gái cá tính ấy tên Linh.
Hà Nhi đi giật lùi ra phía sau hai bước, cô nhìn Linh bằng ánh mắt như thăm dò rồi buột miệng hỏi:
— Tớ và cậu không chung đường, cậu đi cùng tớ làm gì?
— Tớ có cái này tặng cậu!
Linh đưa đến trước mặt Hà Nhi một bộ sưu tập ảnh của BTS, đó là một cuốn album được trang trí rất cầu kỳ và tỉ mỉ. Hà Nhi không phủ nhận, nó rất đẹp, cũng là sở thích của cô. Nhưng cô không thể nhận món quà này. Cô biết Linh có mục đích khác, và đây không phải lần đầu tiên Linh kiếm cớ tặng quà cho cô.
Hà Nhi dứt khoát nói:
— Xin lỗi, tớ không thể nhận món quà này của cậu.
— Hà Nhi, album này tớ tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thiện được. Tớ nghĩ cậu sẽ rất thích. Hãy nhận tấm lòng của tớ nhé!?
— Tớ không cần đến mấy thứ này. Cậu tránh đường để tớ về nhà.
Hà Nhi vừa quay người bước đi thì Linh nhanh chân chạy lên phía trước chặn đường, ánh mắt cùng thái độ của cô nàng vô cùng thách thức.
— Đây là lần thứ 4 tớ bày tỏ tình cảm của mình với cậu. Tớ có điểm gì không tốt? Tại sao cậu cứ né tránh tớ mãi thế?
— Vậy tớ cũng nhắc lại một lần nữa cho cậu hiểu. Cậu không có điểm gì đáng để chê trách cả. Cậu rất tốt. Nhưng xin lỗi, tớ không có tình cảm với người cùng giới. Điều này tớ đã nói rất nhiều lần, cậu có chịu hiểu cho tớ không?
— Tớ đảm bảo, tớ sẽ quan tâm và đối xử với cậu thật tốt, những gì mà các chàng trai khác làm được thì tớ cũng có thể làm được. Làm bạn với tớ nha!
— Tránh ra để tớ đi về!
Hà Nhi bực tức đẩy Ngọc Linh đứng sang một bên, gương mặt hầm hầm tức giận chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường. Quãng đường từ nhà cô đến trường khoảng 700m, vì sợ Linh đuổi theo nên Hà Nhi cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng. Cho đến khi bước vào đến cổng, khóa cổng cẩn thận cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng cắt đuôi được Linh, cô thấy thật phiền phức mỗi khi đến trường.
Bước chân vào đến sân nhà, Hà Nhi nghe được tiếng nói cười, tiếng tranh luận rôm rả của ba và mấy đứa cháu nhỏ. Giọng ông Trung dịu dàng cất lên:
— Được rồi, Bi ngồi bên trái, em Bon ngồi bên phải. Ông ngồi ở giữa, như thế công bằng chưa?
Bi ôm lấy cánh tay trái của ông Trung, Bon ôm lấy cánh tay phải của ông Trung, hai anh em cất giọng tranh giành:
— Ông ngoại của em!
— Ông nội của anh!
— Ông ngoại của em chứ??
— Ông nội là của anh!!
— Thôi nào, thôi nào! Ông là của hai anh em. Không tranh luận nữa nào. Bỗng nhiên ông cảm thấy chóng mặt quá!
Mỗi khi hai đứa cháu nhỏ tranh cãi điều gì, ông Trung không phân xử được bèn giả vờ chóng mặt và nằm xuống sofa nhắm mắt lại. Quả nhiên kế sách này hữu dụng. Thấy ông nằm xuống, hai anh em Bi và Bon mỗi người một bên massage thái dương, trán và đầu giúp ông. Những ngón tay bé xíu mềm mại cứ thế vuốt ve mái tóc bạc trắng khiến ông thích thú, khẽ nhắm mắt lim dim hưởng thụ.
Hà Nhi bước vào nhà, cô nhanh miệng nói:
— Con chào ba, con đi học về rồi ạ!
Ông Trung vội ngồi dậy, ân cần đáp lời:
— Nay về trễ 15 phút hả con?
Đoạn ông nhắc nhở Bi và Bon:
— Dì đi học về rồi kìa, các con ra chào dì đi.
Theo vai vế, Bi sẽ gọi Hà Nhi là “dì”, Bon sẽ gọi Hà Nhi là “cô”, nhưng em Bon thấy anh Bi gọi dì nên cũng bắt chước. Người lớn nhắc nhở thế nào cu cậu cũng không sửa được. Cuối cùng 2 anh em đều gọi Hà Nhi là dì.
Bi và Bon chạy thật nhanh đến chỗ dì Nhi đứng và âu yếm nói:
— Con chào dì!
— Dì ơi, dì đi học về có mệt không ạ?
Bao nhiêu bực tức, bao nhiêu phẫn nộ của Hà Nhi bỗng nhiên tan biến hết trước sự dễ thương của hai em bé nhỏ. Cô khẽ ngồi xuống, chỉ tay lên má và nhẹ nhàng gợi ý:
— Nếu như bây giờ được hai cái hôn vào má thì thật tốt biết bao!
Ngay lập tức, Bi hôn lên má trái, Bon hôn lên má phải của Hà Nhi, cô vui sướиɠ ôm cả hai anh em vào lòng, dịu dàng cưng nựng:
— Yêu 2 em bé nhỏ của dì quá. Từ sáng đến giờ ở nhà với ông có ngoan không?
— Ngoan ạ! – Bi và Bon đồng thanh cất lời.
— Nói chưa đúng sự thật rồi. Khi nãy dì mới nghe thấy hai anh em tranh luận, tranh giành ông khiến ông chóng mặt đấy nhé. Như thế là không tốt, biết chưa hả?
Bi và Bon thộn mặt ra vẻ vô tội, nhìn biểu hiện của hai nhóc tỳ vô cùng đáng yêu.
— Con sẽ không như thế nữa!
— Con cũng vậy!
— Được rồi, hai anh em ngồi ở đây chơi, dì phụ ông nấu bữa trưa đây. Hôm nay cuối tuần, ba mẹ sắp sửa về rồi đấy.
Hà Nhi bỏ lên lầu thay quần áo, lát sau cô bước xuống và chủ động đi thẳng vào phòng bếp phụ ông Trung nấu bữa trưa. Thấy vẻ mặt con gái cod chút không vui, ông Trung tò mò hỏi:
— Hôm nay ở lớp có chuyện gì hả con? Bị cô giáo phê bình vì điểm kém? Hay con quên không học bài cũ?
— Đều không phải ạ!
— Nguyên nhân là gì? Có thể tâm sự cùng ba không?
Hà Nhi suy nghĩ hồi lâu, lát sau cô chậm rãi cất lời:
— Đã khi nào ba nghe kể về chuyện hai người đồng giới có tình cảm với nhau chưa ạ?
— Chuyện đó bây giờ rất bình thường, thỉnh thoảng đi ngoài phố, ba vẫn chứng kiến những cặp đôi là nam hôn nhau, cả nữ cũng vậy. Xu hướng về giới tính thứ 3 đã được công nhận. Bất cứ ai cũng có quyền được sống và làm theo những điều mà họ muốn, miễn không vi phạm về đạo đức và pháp luật.
— Con hiểu những điều ba nói.
Hà Nhi khẽ thở dài.
— Ba thực sự không hiểu con đang muốn nói tới chuyện gì?
— Ở trường, có một bạn nữ cùng khối thích con. Và con cảm thấy rất khó chịu với chuyện đó. Con phải làm gì để bạn ấy không có những hành động thái quá đối với mình ạ?
— Bạn ấy đã làm gì ảnh hưởng đến con?
— Hiện tại thì bạn ấy chưa làm điều gì quá đáng. Nhưng con cảm thấy rất áp lực mỗi khi đến trường. Con sợ phải chạm mặt bạn ấy, có đôi lúc bạn ấy cố ý xuất hiện trước mặt con nữa. Những việc đó khiến con ám ảnh. Vì bạn ấy là con gái. Con không thể chịu đựng được cảm giác có một người cùng giới nảy sinh tình cảm yêu đương với mình, điều đó rất khó chịu. Ba có hiểu cảm nhận của con không?
— Ba không dám chắc là có thể hiểu được hết cảm nhận của con, tuy nhiên, ba đồng ý là cảm giác ấy không dễ chịu chút nào. Nhưng có điều này ba muốn nói, bất kể là ai, dù người đó là nam hay nữ, nếu như họ nảy sinh một thứ tình cảm tốt đẹp với con, đó là điều rất đáng để trân trọng. Bởi, trong mắt họ, con chắc chắn là một cô gái dễ thương, có nét tính cách gì đó dễ mến… thì họ mới có cảm xúc với con như vậy.
Con không thể ngăn chặn việc ai đó ghét mình, hoặc thích mình. Điều mà con nên làm là hãy cứ là chính mình. Nếu như con không mở lòng thì sẽ không có bất kỳ ai có cơ hội được bước vào thế giới nội tâm của con, cũng như có cơ hội khiến tâm tư con bị đảo lộn. 10% là vấn đề xảy đến trong cuộc sống của con, 90% còn lại là do thái độ của con trước những vấn đề đó. Nếu như con không quá lưu tâm, những người bạn kia thực tế cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của con cả. Lạc quan lên con nhé.
— Con cảm ơn ba!
— Con bày món này lên bàn giúp ba, các anh chị sắp sửa về rồi đó.
Hai ba con ông Trung loay hoay làm bếp, 30 phút sau thì Huấn và Hoa có mặt, Quỳnh và Hoàng cũng về đúng lúc. Bi và Bon thấy ba mẹ về nên ríu rít chạy ra chào hỏi. Khung cảnh gia đình ấm cúng hơn bao giờ hết. Cả nhà cùng nhau quây quần bên bữa trưa. Bi ngồi trong lòng Huấn, Bon ngồi trong lòng Hoàng, 2 cu cậu thi nhau kể những việc đã diễn ra vào buổi sáng ngày hôm nay. Nghe những lời kể ngây ngô ấy, cả nhà đều cười vang vì 2 em bé quá đỗi đáng yêu.
Đoạn, Hoa buột miệng hỏi:
— Hiếu đi công tác khi nào về vậy ba?
Ông Trung thong thả nhấp môi ly rượu đáp:
— Nghe nói đầu tuần sau, nhưng nó nói chưa có lịch cụ thể. Các con ăn nhiều đi, hôm nay ba chuẩn bị cả buổi sáng đó.
Quỳnh nhẹ nhàng lên tiếng:
— Ba trông 2 đứa nhỏ đã mệt rồi còn dày công nấu nướng như này nữa.
Nói rồi Quỳnh quay sang hỏi Bon:
— Bon, sáng nay con ở nhà với ông có ngoan không?
— Con ngoan ạ. Chỉ có anh Bi hư thôi!
Bi nghe thế liền giãy nảy:
— Anh Bi cũng ngoan. Anh Bi không hư chút nào.
Huấn khẽ mỉm cười, anh cúi xuống và hôn nhẹ lên má con trai. Từ dạo có Bi, cuộc sống của gia đình anh luôn ngập tràn tiếng cười. Cuối tuần nào cũng vậy, theo thường lệ, hai gia đình đều tụ tập đông đủ về thăm ba, cùng nhau ăn cơm để ông Trung bớt cô đơn một mình.
***
Thời gian thấm thoát thoi đưa, 6 năm trước, Hiếu và Ngọc Anh mới chỉ là những cô cậu học trò ngây thơ vụng dại. Sau một thời gian dài tôi luyện và trưởng thành, cùng nhau trải qua những năm tháng sinh viên, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống ở vùng đất mới. Giờ đây họ đã ra dáng những cô cậu thanh niên chững chạc và tràn đầy nhiệt huyết.
Một buổi chiều mưa mù giăng phủ khắp nơi trên bầu trời thủ đô, ngồi trong phòng làm việc, cứ chốc lát Ngọc Anh lại đứng dậy đi vào WC. Cô không hiểu vì sao thời gian này mình hay chóng mặt và buồn nôn đến thế. Sếp của Ngọc Anh là nữ, ngày thường thấy cô ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc nên rất quý. Nay thấy cô sức khỏe không tốt nên sếp cho về nghỉ sớm hơn mọi khi. Trở về nhà, Ngọc Anh hoang mang truy cập web để tìm hiểu nguyên nhân vì sao chóng mặt và buồn nôn, khi đọc đến những dấu hiệu cho thấy khả năng cô mang tha,i… Ngọc Anh vừa hồi hộp lại vừa lo. Cô bật dậy khỏi giường, chạy ra đầu phố và mua hai que test về nhà, tức tốc kiểm tra. Kết quả, que thử hiện 2 vạch căng đét.
Cô chụp hình và gửi tin nhắn cho Hiếu.
— Tại anh đấy, 2 vạch rồi này!
Hiếu đang đi công tác, khi nhận được tin nhắn kèm hình ảnh của người yêu, anh gần như nhảy cẫng lên, niềm vui không thể đong đếm được bằng lời nói. Hiếu soạn tin reply:
— Đợi anh về, chúng mình sẽ tổ chức hôn lễ!
— Hết truyện –
- 🏠 Home
- Việt Nam
- Dáng Ai Bên Thềm
- Chương 47