Rời khỏi dạ tiệc tại khách sạn 5 sao khi trời đã khuya, Huấn đưa Hoa đi dạo quanh khắp phố phường của Thủ đô. Tuy đã muộn, nhiệt độ ngoài trời cũng xuống rất thấp nhưng đường phố vẫn náo nhiệt tưng bừng, người người đi lại như trẩy hội. Những ánh đèn led trang trí sáng lung linh vẫn lặng lẽ tô điểm cho quang cảnh của Hà Thành khi đêm về.
Ngồi phía sau, Hoa đưa tay lên phía trước và ôm lấy Huấn, cô tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc xông thẳng lên mũi. Huấn nhẹ nhàng hỏi:
— Em có lạnh không? Có thấy buồn ngủ không?
Hoa lắc đầu, cô chậm rãi nói:
— Em không thấy buồn ngủ, nhưng có hơi lạnh một chút. Cảm ơn anh buổi tối hôm nay đã đưa em đi dự tiệc hoành tráng như vậy.
— Em mặc áo khoác của anh nhé?
Lời vừa dứt, Huấn tấp xe vào lề đường, anh định cởϊ áσ khoác của mình cho Hoa mặc nhưng cô vội nói:
— Em lạnh một chút thôi, em không sao, anh cởϊ áσ ra sẽ bị lạnh đó.
— Anh chỉ sợ em lạnh thôi, anh là đàn ông, chút không khí lạnh như này đâu có thấm gì.
— Em không sao thật mà, anh mặc áo vào đi.
— Vậy anh đưa em về nhà cho đỡ lạnh nhé!?
Hoa gật gật đầu, mi mắt cụp xuống vẻ đồng tình.
Huấn chạy xe đi qua nhiều ngõ phố ngoằn ngoèo, Hoa nhận thấy có điều gì đó không đúng nên vội thắc mắc:
— Đây đâu phải là đường về nhà mình, anh định đưa em đi đâu vậy?
— Sắp đến nơi rồi.
Huấn đáp lời vẻ thần bí. Ngồi phía sau, đầu óc Hoa lập tức liên tưởng đến những chuyện mờ ám. Không lẽ anh ấy định đưa mình vào khách sạn?? Ôi trời ạ, sao có thể chứ? Chắc chắn không phải?? Hoa tự suy diễn và rồi tự mình gạt đi, cơ mà, càng quan sát thì càng cảm thấy, hai bên đường có rất nhiều biển hiệu nhà nghỉ và khách sạn. Đêm nay Giáng Sinh, có rất nhiều cặp đôi đưa nhau vào đó. Càng nghĩ Hoa càng thấy hai má mình nóng ran, anh ấy có ý định làm chuyện đó với mình ư??
Để cho bớt căng thẳng, Hoa ngập ngừng nói:
— Anh đừng lừa bán em qua biên giới nhé. Em không biết tiếng Trung đâu.
— Tiếng Lào hoặc Campuchia, chắc em cũng biết sơ qua chứ hả?
Thấy Hoa hồi hộp và lo lắng, Huấn chủ động pha trò.
Sự căng thẳng khiến Hoa thật thà đáp:
— Em dốt ngoại ngữ, ngoài tiếng Việt ra, em không biết thêm thứ tiếng nào khác.
— Đến nơi rồi!
Huấn cất lời thông báo khiến Hoa ngạc nhiên. Cô đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng cả hai đang đi vào hầm gửi xe của một tòa chung cư cao cấp. Hoa ngơ ngác hỏi:
— Đây đâu phải nhà mình, anh không định về nhà sao? Còn muốn đi uống cafe nữa ạ?
Huấn không đáp lời mà chỉ khẽ mỉm cười. Anh dắt tay cô đi vào thang máy, sự im lặng ấy càng khiến Hoa thêm hồi hộp phát điên.
— Anh có chuyện gì giấu em đúng không? Anh đưa em đến đây làm gì? Nhà bạn anh ở đây ạ?
— Lát nữa em sẽ biết!
Cách nói chuyện bóng gió của Huấn khiến Hoa có cảm giác bản thân giống như một chú cừu ngốc nghếch. Thang máy mở ra, Hoa bước theo Huấn đi đến trước cửa một căn hộ. Lúc này cô mới chú ý, Huấn biết mật mã khóa, anh thao tác nhanh đến mức cô không kịp nhớ những dãy số vừa được kích hoạt.
Không gian bên trong thật ấm áp, Huấn đưa tay chạm vào công tắc gắn trên tường, chỉ một thao tác nhẹ đã khiến toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng được kích hoạt. Chiếc đèn chùm bằng pha lê ở giữa nhà tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc, Hoa gần như bị chìm đắm bởi cách bài trí và nội thất đẹp đẽ ở nơi này. Gam màu trắng chủ đạo, ngay sát khung cửa kính hướng ra ban công có đặt hai chậu cây cảnh nhìn rất đẹp mắt.
Hoa đứng im như pho tượng, mắt chữ O, miệng chữ A, suy nghĩ mãi vẫn không thể lý giải được vì sao Huấn đưa mình đến nơi này. Huấn đứng phía sau cô, hai tay đưa lên massage bờ vai gầy và dìu cô đi về phía sofa. Hoa thẫn thờ thêm hồi lâu, cô chăm chú quan sát chiếc đèn chùm ở giữa nhà, Huấn để cô ngồi đó một mình, anh đi về phía nhà bếp và tự tay pha trà.
Lát sau anh quay lại, trên tay là một khay nhỏ hình bầu dục, bên trong là một bộ đồ uống trà tinh xảo bằng sứ men xanh, chữ màu trắng, hoa văn màu xanh, những nét vẽ uốn lượn thanh thoát. Huấn rót một ly trà nóng hổi đặt trước mặt Hoa và dịu dàng nói:
— Em thấy nơi này thế nào?
— Đây… đây… là nhà của anh à?
Mãi mãi Hoa mới thốt lên được một câu hỏi, mà đó cũng chính là điều cô cảm thấy thắc mắc từ lúc đặt chân vào đây.
Huấn khẽ gật đầu:
— Ừm, căn hộ này anh đặt mua cách đây 4 tháng, chính thức nhận vào khoảng hơn 1 tháng trước. Do công việc bận rộn nên thỉnh thoảng anh mới có thời gian qua đây để theo dõi thợ lắp đặt và decor trang trí nội thất bên trong.
— Em không nghĩ bản thân có duyên quen với người giàu như vậy đâu. Thực sự bất ngờ quá. Chúc mừng anh, nhà đẹp lắm ạ!
— Em nói thế anh ngại đấy. Chỉ là một chốn che mưa, che nắng. Sau ngày dài mệt mỏi có nơi để về nghỉ ngơi thôi mà.
— Anh có nhà đẹp thế này sao vẫn đi thuê trọ ạ?
Nghe Hoa hỏi câu này, Huấn bỗng chốc im lặng, thực ra anh có thể chuyển đến đây ở từ lâu, nhưng vì không nỡ xa cách người con gái nhà kế bên nên cứ lần nữa trì hoãn.
— Nhà mới, cần phải tu sửa và dọn dẹp nhiều, em biết công việc của anh rất bận mà, phải tranh thủ lắm mới có thể hoàn thiện như ngày hôm nay.
— Vậy khi nào anh chuyển qua đây ạ?
Hỏi xong câu ấy, Hoa bỗng thấy hụt hẫng, nếu như Huấn chuyển qua nhà mới, nghĩa là số lần gặp gỡ giữa cô và anh cũng sẽ ít đi. Thói quen bao ngày giờ đây thiếu hụt, làm sao có thể không buồn được chứ?
Huấn thong thả nhấp môi ngụm trà rồi bình thản đáp:
— Đang ở phòng trọ bên ấy quen rồi, qua bên này rộng rãi, trống trải quá. Anh sợ cô đơn nên chưa biết khi nào sẽ chuyển qua đây.
— Làm gì có ai giống như anh, nhà đẹp thế này không thích ở, lại muốn đi thuê phòng trọ, vừa chật hẹp, vừa tốn kém?
— Em có phải là anh đâu mà hiểu được anh thích gì?
— Nhưng….
Câu nói tiếp theo của Hoa bị đôi môi anh đột ngột áp lên chặn đứng, hệt như tình huống xảy ra trong mơ. Tay Huấn khẽ luồn vào mái tóc, chạm vào làn da mềm mại của cô, khiến cô không có cách nào tránh đi nụ hôn mãnh liệt ấy.
Mùi vị môi lưỡi càng lúc càng say sưa nồng đượm.
Hai hàng mi của Hoa khẽ nhắm lại, cả cơ thể ngã vào vòng tay của Huấn và đón nhận bờ môi của anh gắt gao tìm đến. Tình yêu bùng cháy giống như ngọn lửa dữ, không thể dập tắt, môi cùng môi va chạm ngày càng sâu, thân thể cùng thân thể cọ sát ngày càng gấp gáp. Đầu lưỡi anh vờn lấy đôi môi căng mọng của Hoa, trong lúc hôn để lộ ra khao khát đến hoàn toàn mất đi lý trí của người đàn ông. Chút lý trí còn sót lại trong tâm trí Hoa dường như cũng rơi đâu mất, cánh tay cô làm càn đặt lên cổ anh, dốc toàn lực ôm lấy anh, đôi môi hé mở để đón nhận đầu lưỡi của anh tùy hứng xâm lấn.
Nụ hôn của họ, mặc cho trúc trắc, mặc cho thiếu kỹ xảo, nhưng, liệu còn gì có thể so sánh với loại nhịp tim cùng sự nồng nàn nguyên thủy nhất càng khiến người ta muốn ngừng mà không được này?
Có một loại tình yêu… không cần đến kỹ xảo hôn hít dư thừa để khơi gợi nhiệt tình.
Dần dà, khao khát bỏng cháy đã muốn vượt qua mức nụ hôn có thể thỏa mãn. Bàn tay Hoa lần tới lưng Huấn, đầu ngón tay khẽ vuốt ve da thịt ấm áp mà mạnh mẽ của anh. Môi anh cũng dần trượt xuống, đặt dưới cằm cô, lưu lại trên cổ một chuỗi nụ hôn nồng nàn. Hoa khẽ ngẩng đầu lên, luồng nhiệt ấm áp lạ lẫm lan ra toàn thân. Sau đó, ngón tay thon dài của anh cũng chậm chạp lần đến lưng cô, một đường khẽ vuốt bên hông cô, chậm rãi di chuyển từng chút một…
— Hoa, anh yêu em…
Huấn khàn giọng ngâm khe khẽ.
Nghe được lời lẽ dịu ngọt ấy, trong phút chốc, Hoa thấy trái tim trong ngực như tan chảy. Liền sau đó là cảm giác cả cơ thể được anh bế lên cao, Hoa tò mò hỏi:
— Anh… định đi đâu?
— Đêm nay ở lại bên anh… được không em?
Nhìn ánh mắt mong đợi của Huấn hệt như đứa trẻ con muốn ăn kẹo. Cô chỉ cảm thấy không biết phải làm sao, muốn cự tuyệt anh nhưng không cưỡng nổi cơn mê loạn tình ái trong lòng. Trong lúc Hoa còn đang suy nghĩ, chưa đưa ra được câu trả lời thì cả hai đã có mặt trong phòng ngủ đẹp đẽ.
Thấy Hoa im lặng, Huấn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường rộng lớn. Đèn ngủ mờ ảo không đủ chiếu sáng mọi ngõ ngách, Huấn gắt gao nằm phủ lên người Hoa, cuống quít môi hôn, một tay vuốt ve mái tóc, tay còn lại rờ rẫm tìm kiếm khuy áo ngực. Gương mặt Hoa bỗng chốc đỏ bừng, cô và anh… thực sự sắp làm chuyện đó cùng nhau ư? Có chút lo sợ, một chút hoang mang, nhưng phần nhiều vẫn là tò mò muốn được nếm trải cảm giác khi gần gũi với Huấn nên cả cơ thể Hoa mềm nhũn, mặc kệ anh định đoạt tất cả.
Đến khi ý thức quay trở lại, cô thấy toàn thân lạnh run lên, đôi tay vô thức chạm lên người Huấn, da thịt anh nóng hổi, cũng chẳng biết từ khi nào giữa hai người đã không còn gì che chắn nữa.
Huấn chống mình lên trên người Hoa, mượn những tia sáng yếu ớt từ đèn ngủ và lặng lẽ nhìn ngắm cơ thể cô thật lâu. Hình ảnh trước mắt này đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Huấn, hôm nay, cuối cùng anh cũng được tận mắt chiêm ngưỡng. Đẹp đẽ ngoài sức tưởng tượng, từ cổ họng anh phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, để mặc bản thân chìm đắm trong cơn mê loạn.
Bàn tay anh, đôi môi anh nhẹ nhàng lướt trên da thịt cô, Hoa cảm thấy toàn thân giống như đang ở trên đỉnh ngọn sóng trào, một cảm giác chưa hề quen thuộc lớp lớp cuộn dâng. Giữa cơn mê man, thân dưới đột nhiên xuất hiện một cơn đau dữ dội, cảm giác như bị xuyên thấu qua da thịt, Hoa mở to đôi mắt, cô buột miệng khóc lóc:
— Đau lắm, anh đi ra đi!!
Nước mắt cô giàn giụa khắp gương mặt. Huấn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt và rối rít xin lỗi:
— Anh xin lỗi, anh thực sự không chịu đựng được thêm nữa…
Nhìn thấy Hoa đau đớn như vậy, một cảm giác lo lắng xen lẫn hạnh phúc cứ thế lan tỏa khắp các tế bào trong cơ thể Huấn. Lo lắng vì sợ Hoa không thích nghi được với kích thước của anh, hạnh phúc là bởi, anh có được tình yêu của cô, toàn vẹn và mĩ mãn nhất!
Thế nhưng, du͙© vọиɠ căng tràn khí huyết vẫn không ngừng gào thét và điều khiển lý trí của Huấn, sau cùng, anh áp đôi môi mình lên bờ môi cô, hung hãn rướn người và triệt để đi sâu vào tận cùng nơi góc tối. Hoa gồng mình lên, bờ môi không ngừng phát ra âm thanh đau đớn, đôi tay vô thức bám chặt lấy anh.
Ban đầu Hoa thấy đau đớn khôn cùng, dần dà, khi tiếp xúc dần với sự mạnh mẽ của Huấn, cô cảm nhận được thứ cảm giác trọn vẹn mãn nguyện như được đền bù. Mỗi lần va chạm nhau đều là sự va chạm giữa trái tim và trái tim, là sự kết hợp giữa thân thể và linh hồn, là ngọt ngào chất chứa khổ đau.
Nếu như nói địa ngục và thiên đường cùng nhau xuất hiện, đó nhất định chính là loại thời điểm này. Kɧoáı ©ảʍ thổi quét thân thể cùng đau đớn đến hấp hối giao hòa cùng nhau, tựa như linh hồn rơi vào vực sâu không đáy…
Nhìn vẻ mặt say sưa của Huấn, Hoa bỗng nhiên hiểu ra được, quá trình vừa rồi anh còn chịu dày vò hơn cả cô, anh đè nén lẫn kiềm chế nhu cầu của bản thân, khơi gợi khát vọng trong cô… Chẳng qua là hy vọng cô biết rằng, yêu, không chỉ đơn thuần là người đàn ông chiếm giữ thân thể của người phụ nữ.
Mà đó là hai người yêu nhau!!
Huấn nhẹ nhàng bế Hoa đặt lên người mình, trong bóng đêm mờ ảo, cô dang chân ngồi lên chân anh. Cảm giác đau đớn không còn nữa, có chăng là kɧoáı ©ảʍ đặc thù từ đầu lưỡi dây dưa trong nháy mắt truyền đến nơi họ kết hợp với nhau,… rồi từ nơi đó lan tràn đến toàn thân. Anh ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi không có cách nào nhúc nhích, để mặc anh rút ra thật chậm rồi lại thăm dò tiến vào.
— Em còn đau không?
Huấn nhẹ nhàng hỏi. Thấy Hoa lắc đầu, anh chuyển động thong thả từng chút một, cẩn thận quan sát biểu hiện của cô. Hoa hoàn toàn quên đi cảm giác đau đớn sợ hãi, ngược lại, một lần nữa cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ tuôn trào toàn thân, không rõ là cảm giác gì, giống như trên mặt đất chỉ còn lại cô và anh, mà anh chính là tất cả của cô! Thân thể cô cũng không còn thuộc về chính mình nữa, mà hoàn toàn thuộc về anh…
Cùng lúc, dòng nóng bỏng từ thân thể anh phun trào, Huấn nhanh chóng bắt được đôi môi Hoa, để cho tiếng kêu cuồng nhiệt biến mất trong miệng cô, để hạnh phúc chảy xuôi trong thân thể ôm lấy nhau của hai người.
Lát sau, Huấn bế Hoa bước vào phòng tắm. Dưới làn nước ấm, ánh sáng yếu ớt chiếu lên từng dấu hôn trên người cô. Huấn nhẹ nhàng giúp Hoa gột rửa thân thể sau một trận yêu đương cuồng nhiệt. Cô thẹn thùng xoay người, ánh mắt kiêng dè không dám đối diện với anh. Từ phía sau, Huấn khẽ ôm lấy eo cô, từ từ xoay người Hoa lại, đặt trên vách đá hoa lạnh lẽo.
Cô bối rối nói:
— Anh… định làm gì?