Chương 20

Cuộc gọi kết thúc, Huấn rời khỏi phòng và nhanh chóng đi lên tầng thượng, đêm về khuya, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, nhưng cái giá lạnh của thời tiết lúc này cũng không thấm gì so với thái độ lạnh lùng, thờ ơ và khó hiểu của Hoa. 5 phút, 10 phút, 30 phút trôi qua, Huấn kiên nhẫn đứng đó chờ đợi… Nhưng hình bóng của Hoa hoàn toàn không thấy tăm hơi. Anh thực lòng chỉ muốn đi sang nhà bên ấy, tiến vào căn phòng nơi Hoa đang nghỉ mà dựng cô dậy để nói chuyện. Cứ giữ tâm thái như lúc này, chắc anh sẽ phát điên thật!!

Hương đêm man mác, bóng dáng cao lớn của người đàn ông vững chãi đứng trên tầng thượng mơ hồ tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, ánh mắt Huấn trầm tư nhìn vào đêm đen vô tận, trong đôi đồng tử ẩn hiện những nỗi đau vô hình không biết phải diễn tả ra sao.

Cứ đứng mãi, đứng mãi… Vào khoảnh khắc Huấn quay người định bước đi xuống, thì, bỗng…

Cạch!

Tiếng động nhỏ phát ra từ ô cửa căn nhà sát vách khiến trái tim anh như muốn trụy!

Huấn lập tức quay người về hướng đó, hồi hộp chờ đợi hình bóng quen thuộc xuất hiện. Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của anh cũng được đền bù kết quả xứng đáng. Hoa mặc chiếc váy ngủ dài, bên ngoài là chiếc khăn quàng che đi bờ vai gầy, mái tóc buông lơi trước ngực, đôi mắt sưng húp lên vì… khóc. Thoáng nhìn cô, Huấn thấy lòng mình đau nhói, anh không hiểu vì đâu cô ấy bỗng nhiên lại giận dỗi như thế này.

Hoa chậm rãi nói:

— Anh không xuống ngủ đi, anh đứng ở đây làm gì?

Buổi tối, Hoa đã uống khá nhiều rượu, và bởi vậy, dù đã nằm nghỉ 1-2 h đồng hồ nhưng trên cơ thể cô vẫn tỏa ra mùi rượu thoang thoảng. Huấn không trả lời câu hỏi của Hoa, thay vào đó, anh đáp lời cô bằng một câu hỏi khác:

— Hôm nay em uống rượu phải không?

Vừa nói Huấn vừa tiến đến gần, anh thực không thể kìm lòng mình nên chỉ muốn đôi tay ôm chặt lấy cô, muốn được hôn lên mái tóc nhung huyền bồng bềnh ấy.

Hoa đương nhiên không cho Huấn động chạm lên mình, cô hờn dỗi đẩy anh ra, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

— Em có thể nói cho anh biết lý do em giận anh vô cớ như vậy không?

— Lý do là gì, em nghĩ, anh là người hiểu rõ hơn ai hết!

— Anh không biết mình sai ở đâu cả. Em nói cho anh nghe đi…

Vừa nói Huấn vừa chủ động xích lại gần Hoa, những ngón tay mơn man động chạm vào chiếc eo nhỏ gọn. Hoa như tiếp xúc với dòng điện cực mạnh, cô giãy nảy và đẩy anh ra xa khiến Huấn hoảng hốt.

— Anh đã làm gì sai? Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?

Trong lúc khó hiểu, Huấn chợt nhìn xuống chiếc bàn nhỏ, bên trên là chiếc hộp đựng chiếc túi xách mang thương hiệu thời trang nổi tiếng của Prada mà lúc chiều nay Hoa ngắm nghía nhưng không mua. Anh bối rối cầm nó lên và đặt vào tay Hoa:

— Anh có cái này tặng em!

Hoa nhìn xuống dưới, trong bóng tối mờ ảo, dòng chữ mang tên thương hiệu thời trang ấn tượng ấy như dội vào ánh mắt cô. Hoa tự nhủ, tại sao anh ấy biết mình thích chiếc túi này mà mua tặng? Nhưng nghĩ lại, Hoa vẫn không có cách nào gạt bỏ được hình ảnh Huấn kiên nhẫn ngồi chờ đợi cô gái khác mua sắm ở trung tâm thương mại.

Im lặng một lát, Huấn nói thêm:

— Lúc chiều, vô tình thấy em ở trung tâm thương mại, nhìn em say sưa ngắm nghía nó, anh nghĩ em thích nên đã mua về.

Hoa ngỡ ngàng, thì ra anh ấy cũng nhìn thấy cô đi vào đó, vậy mà một tin nhắn cũng không gửi đến cho cô. Hay tại bởi, đi cùng cô gái khác nên không muốn dành thời gian quan tâm đến cô???

— Món đồ xa xỉ này căn bản không dành cho người nghèo như em dùng đến!

— Thích là thích, không liên quan gì đến chuyện giàu hay nghèo cả!

— Không nhất thiết hễ thích là phải có. Túi xịn thế này hợp với những cô nàng tiểu thư đài các hơn em. Em dùng túi fake mua ở Chợ Xanh là được rồi.

— Túi đắt hay rẻ cũng chỉ là vật dụng thông thường. Em đừng nên suy nghĩ bi quan như vậy!

— Anh mang nó đi tặng cho người thích hợp hơn đi, em không cần thứ này!

— Hoa!!

Huấn bất lực gọi tên cô.

— Gặp nhau rồi, bây giờ anh đi ngủ được chưa?

— Em vẫn chưa nói cho anh biết lý do tại sao em lại giận dỗi như thế này?

Hoa né tránh ánh nhìn của Huấn, cho dù cả ngày dài cô dằn vặt chính mình, hờn giận anh, thế nhưng, khi đứng trước mặt, hai chữ “ghen tuông” cô cũng không có can đảm để thừa nhận.

Nhân lúc Hoa bối rối, cô không biết đôi tay ấm áp kia làm thế nào khoác lên vai mình, cũng không biết đôi môi nóng bỏng của anh làm sao dán vào sau tai cô. Chỉ biết, có dòng điện cao thế từ phía sau tai truyền đến toàn thân, cả người cô run lên, vô thức dựa sát vào lòng anh.

Đêm khuya vắng, hai trái tim kề sát bên nhau, tình nồng thắm…

Nhưng rồi, chút lý trí còn sót lại trong suy nghĩ chợt nhắc nhở Hoa, cô vội đẩy anh ra, bờ môi hờn dỗi nói:

— Đừng động vào em…

Huấn chưa thoát khỏi cảm xúc lâng lâng mê đắm này, anh thẫn thờ mất mấy giây, ngập ngừng nói:

— Anh nhớ em!

Hoa vì không kiềm chế được cơn ghen nên phút chốc đành nói ra tâm tư cả ngày dài của mình:

— Anh đi với người khác cả ngày sao còn tâm tư mà nghĩ đến em chứ?

— Hôm nay cưới đứa bạn học thời phổ thông của anh, anh có đi với ai đâu?

— Vậy chiều nay, anh đưa cô nào đi mua sắm ở trung tâm thương mại??

Huấn mỉm cười và dịu dàng giải thích:



— Em cũng nhìn thấy anh à?

— Anh thừa nhận rồi nhé!?

— Đó là cô bạn thân ở dưới quê lên dự đám cưới, lâu ngày cô ấy không đến Hà Nội nên anh đưa đi chơi một chút. Bọn anh chỉ là bạn bè thôi, em đừng hiểu lầm. Không tin thì anh cho em xem tin nhắn giữa anh và cô ấy.

— Em không muốn xem!

— Em đang ghen đấy à?

Nghe được lời giải thích của Huấn, khóe môi Hoa khẽ cong lên, cơn ghen tuông cũng được xoa dịu đi đôi chút. Người ta nói, phụ nữ là sinh vật dễ mềm lòng quả không sai. Cô giận anh cả ngày, ghen tuông tưởng ch,ết đi được, vậy mà anh vừa mới ôm một xíu, nói mấy câu thôi mà cả người cô đã mềm nhũn. Thật khó hiểu mà!

— Em ghen làm gì chứ?

— Giận anh rồi đi uống rượu sao?

Huấn thì thầm bên tai, đồng thời anh khẽ xoay người Hoa lại và nhanh chóng đáp nụ hôn xuống bờ môi cô. Nụ hôn quấn quýt đam mê, tình yêu cuồng dại say đắm, sau bao nhiêu hiểu lầm, ghen tuông và trách móc, khoảnh khắc này, cả 2 đều thực sự không thể chịu đựng được, một chút cũng không muốn cách xa.

Sau đó, Huấn bắt lấy tay Hoa đặt phía sau lưng, cả hai chậm rãi di chuyển đến bức tường gần đó, những ngón tay mềm mại khẽ đan vào nhau, Huấn cảm giác cơ thể mình nóng hầm hập một cách khó hiểu…

Anh cúi xuống và tiếp tục hôn lên đôi môi hờn dỗi ấy thêm một lần nữa, càng hôn càng mê loạn, càng hôn càng cuồng nhiệt. Hoa cảm thấy áp lực phía trước ngực mình càng lúc càng lớn, nhịp tim cấp tốc của Huấn như muốn kích động nhịp tim cô.

Mọi cảm quan của Hoa đều ngập tràn hơi thở dịu nhẹ của anh, trong cơ thể, hơi ấm quen thuộc cùng sự nóng bỏng lạ lẫm hòa quện vào nhau khiến cô có loại cảm giác mê muội không biết bản thân đang trôi dạt nơi nào. Hoa vụng về đáp lại nụ hôn của Huấn, đôi tay một lần nữa ôm chặt cổ anh, thân mình trống rỗng mềm mại từng chút một dựa dẫm vào vòm ngực anh, thể xác lẫn tâm hồn hoàn toàn không kháng cự được mà trở nên trầm luân đầy mê luyến…

Một bàn tay của Huấn mơ hồ chạm vào trong váy áo của Hoa và thì thầm cất lời:

— Mình có thể…. không?

Hoa mở mắt ra, bốn mắt dây dưa quyến luyến, ánh mắt anh đυ.c ngầu một mảnh, hơi thở ngày càng dồn dập…

— Đừng…

Hoa thẹn thùng quay mặt đi, khuôn mặt đỏ ửng, giọng nói run run.

Nghe lời nhắc nhở cảnh báo ấy, Huấn không hề dám vượt quá, anh dùng chút lý trí còn sót lại bức bản thân thu hồi bàn tay đặt nơi thân thể cô, khẽ đứng thẳng người, anh nhẹ nhàng nói:

— Anh xin lỗi!

Hoa ngượng ngùng đáp:

— Khuya rồi… Em xuống đi ngủ đây!

— Khoan hãy…

Huấn tiến đến nơi chiếc bàn và lấy túi xách anh mua ở trung tâm thương mại đặt vào tay Hoa. Cô rụt rè không dám nhận.

— Món quà này anh mua tặng em. Anh nghĩ, nó thích hợp với em!

— Thứ đắt tiền như vậy… em không dám nhận ạ.

— Cũng chỉ là vật ngoài thân, em đừng câu nệ quá. Anh luôn muốn dành cho em những thứ tốt đẹp nhất!

Hoa bối rối nhận lấy. Bờ môi cô mấp máy nói:

— Em cảm ơn…

— Em ngủ ngon nhé. Yêu em!

***

Buổi sáng ngày hôm sau, Hoa đến cơ quan với gương mặt mệt mỏi, thiếu sức sống. Đặc biệt, đôi mắt cô vì khóc cả buổi tối nên đến giờ hai mí mắt vẫn sưng lên, vừa trông thấy bộ dạng của cô, Quỳnh cất lời quan tâm:

— Thất tình đấy à?

Hoa khẽ mỉm cười cúi đầu thay cho câu trả lời và thong thả ngồi xuống bàn làm việc.

Quỳnh thấy bạn im lặng lại càng tò mò thêm, cô ngồi xích lại gần Hoa và cất lời an ủi:

— Thôi, đừng buồn nữa. Người ta có câu “Biết người, biết mặt mà không biết lòng”. Nhìn người ta rõ ràng quan tâm mình đến thế, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ tham lam. Nhưng chung quy lại, cũng nên trách bản thân mình trước, bởi không kiềm chế được bản thân trước những lời mật ngọt ong bướm, phải vậy không?

Thấy Quỳnh đưa ra những lời khuyên chân thành, Hoa lạnh lùng buông ra 5 chữ:

— Bọn tớ làm lành rồi!!

Khỏi nói, Quỳnh như bị điện giật, cô ngẩn người ra, đôi mắt mở to hết cỡ, miệng ngập ngừng hỏi lại:

— Cái gì? Hôm qua thất tình uống say quá trời, tưởng là hạ quyết tâm buông bỏ, vừa mới đây thôi đã làm lành được ngay. Cậu là kiểu người gì đấy? Sao mới nghe người ta ngọt nhạt một chút mà đã tha thứ được vậy? Tớ thất vọng về cậu quá đi thôi!!

— Là do tớ hiểu lầm anh ấy. Đúng là ngốc thật, không hỏi cho rõ ngọn ngành đã tự mình dằn vặt bản thân…

— Thế mọi chuyện là như nào??

— Cô gái hôm qua mua sắm ở trung tâm thương mại… thực ra là bạn học thời phổ thông của anh ấy. Hôm qua, một người bạn trong nhóm bạn học cũ của Huấn tổ chức hôn lễ bên Hoàn Kiếm, chị ấy ở quê lên, Huấn đưa đi chơi với mua sắm một chút thôi.

— Khϊếp, vậy mà hôm qua cậu làm ầm ĩ hết cả lên, khóc lóc say xỉn các kiểu…

— Hihi… Hoa bật cười khúc khích.



— Đến mệt với yêu cả đương.

— À, cái túi màu bee hôm qua tớ thích mà không dám mua ấy…

— Ừ, sao?

— Huấn nói, trong lúc bọn mình tham quan mua sắm, thấy tớ ngắm chiếc túi đó thật lâu… sau đó anh ấy đã mua túi xách ấy tặng cho tớ.

— Uầy… Tâm lý thế. Chiếc túi đấy không rẻ đâu, hôm qua tớ không để ý giá tiền, nhưng không dưới 10 triệu. Chắc cú!

Quỳnh vừa dứt lời thì âm báo tin nhắn từ ứng dụng messenger kêu lên không ngừng, cô chủ động ngồi cách xa Hoa một quãng và hồi hộp mở ra xem. Tin nhắn gửi tới từ Hoàng.

— Tối nay ngoài rạp có suất chiếu bộ phim tình cảm lãng mạn của Mỹ “Forgetting Sarah Marshall”, em đặt 2 vé rồi. Chúng mình cùng đi xem phim nhé!?

Đọc tin nhắn xong, Quỳnh thầm vui sướиɠ trong lòng, trai đẹp rủ đi xem phim, mình có lý do gì để từ chối đây?? Cơ mà cô không đồng ý ngay, suy nghĩ một lát, Quỳnh soạn tin reply:

— Tối nay tôi có chút việc bận, cậu rủ người khác đi xem cùng đi!

— Em nhớ là cơ quan chị có khi nào phải tăng ca đâu? Chị đi chơi cùng chị Hoa em à?

— Không, việc riêng của tôi. Cậu hỏi làm gì?

— Suất chiếu lúc 21h30. Khi ấy chị đã hết bận chưa?

— Để tôi xem xét thêm đã.

— Em đợi câu trả lời của chị!

Hoa thấy Quỳnh cứ tỏ ra thần bí loay hoay chat chit với ai đó liền tò mò hỏi:

— Có bạn trai rồi đúng không?

Quỳnh chột dạ ngồi thẳng người, bày ra vẻ mặt bình thản đáp:

— Làm gì có bạn trai nào?

— Dạo thấy cậu nhắn tin rồi cười một mình suốt, có chút bất thường.

— Ừ thì… nhắn tin với mấy đứa bạn học cũ, dạo bọn nó tạo cái group rồi chat chit loạn hết cả lên.

— Ế quá nên đi tám chuyện linh tinh à?

— Ừ. Rảnh quá mà.

Quỳnh thở phào nhẹ nhõm vì vài câu nói dối đã qua mắt được Hoa, chỉ là nói chuyện với Hoàng thôi nhưng không hiểu sao cô có cảm giác đang lén lút vụиɠ ŧяộʍ làm điều gì xấu xa vậy.?

***

Buổi tối, ngồi bên bàn ăn, thỉnh thoảng Quỳnh lơ đễnh đưa điện thoại lên trước mặt chăm chú nhắn tin. Ông Tâm thấy con gái có biểu hiện giống như đang yêu nên buột miệng hỏi:

— Có bạn trai rồi phải không?

Quỳnh vội thu lại nụ cười trên gương mặt, cô đáp lời tỉnh bơ:

— Đâu có ba! Con đang nhắn tin với đứa bạn, nó rủ con đi xem phim.

— Ừm. Chuyện của thằng Thịnh, ba không ép con nữa. Muốn cho con tự do yêu đương tìm hiểu theo ý mình. Nhưng cũng mau chóng tìm ai đó để yêu đi, trong năm nay phải dẫn về ra mắt cho ba yên tâm. Có con gái lớn trong nhà, chẳng khác gì quả bom nổ chậm.

— Con còn bé xíu, muốn ở với ba mẹ mãi, con không muốn lấy chồng đâu.

— Ba nói rồi đó, nếu không dẫn được anh nào về thì ba lại nói chuyện với Thịnh, nó vẫn hay gọi điện quan tâm ba suốt đấy.

— Kìa ba, ba đã hứa với con như nào? Sao bây giờ ba lại…

— Ba đồng ý với con chuyện đó thật, nhưng không có nghĩa là để con tự do thích làm gì thì làm, thanh xuân của con gái chỉ được tính bằng thời điểm, con cứ lần chần không tìm cho mình bạn đời là sau này sẽ khó khăn lắm.

— Ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ đem về cho ba một chàng rể!

Mắt ông Tâm sáng lên:

— Nói vậy nghĩa là con có bạn trai rồi??

— Sao ba lại mừng rỡ như vậy? Con đâu có nói gì là có bạn trai?

— Con đang quen ai rồi, sớm dẫn về ra mắt ba mẹ đi.

Bà Ly khẽ thở dài:

— Anh đừng tạo áp lực cho con nữa. 25 tuổi chứ có phải 40 tuổi đâu mà cứ mở miệng ra là anh giục con phải có bạn trai?

— Em chẳng hiểu cái gì, bây giờ mà không tính đi, sau này khó lấy chồng là cái chắc.

Thấy ba mẹ tranh luận, Quỳnh vội phân bua:

— Ba mẹ làm ơn đừng nhắc đến chuyện của con nữa, có được không ạ? Con không ăn nữa đâu. Lát con đi xem phim với bạn.

Nói rồi Quỳnh bước thẳng lên phòng, ông Tâm và bà Ly ngồi đó lại tiếp diễn câu chuyện không có hồi kết.