Nửa năm sau bộ phim của Trịnh Đan Ny tham gia nhận được rất nhiều sự khen ngợi của khán giả, độ nổi tiếng cũng vì đó mà tăng lên rất nhiều, sau bộ phim đó cũng có rất nhiều nơi có tiếng tăm mời Trịnh Đan Ny làm đại diện. Ngay tại thời điểm nhân khí ở mức đỉnh cao thì lại xuất hiện nhiều bài báo tin đồn, có ảnh chụp Trịnh Đan Ny cùng nam chính nhiều lần ra vào khách sạn, quán ăn đêm, cũng vì những tin đồn này mà có nhiều nhà báo viết khinh bỉ nói sinh hoạt cá nhân của đỉnh lưu mà thối nát. Trên mạng cũng xuất hiện nhiều người với cái danh "bạn học cùng cao trung" đứng ra vạch trần thời đi học của nàng ăn chơi sa đọa. Trong lúc nhất thời tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, lại có thêm hàng loạt các chó săn nằm vùng, nơi ở hiện tại của Trịnh Đan Ny luôn nằm trong tầm ngắm.
Trần Kha vẫn nhờ đám thực tập sinh mới biết được tin tức, đám nhỏ này không có việc gì làm liền ngồi nói một đống chuyện trên trời dưới đất, mới đầu người đi ngang qua cũng không chú ý nhiều, về sau ai lại ngờ được thành nguyên cái khu tám chuyện, Trần Kha ra ngoài ăn một bữa cơm thì nghe bàn bên mắng người, giống như hiện tại tất cả mọi người hận không thể làm Trịnh Đan Ny biến mất vậy.
Trần Kha nhiều lần cố gắng liên lạc với Trịnh Đan Ny, kết quả là không ai bắt máy, may mắn là nhận được cuộc gọi của người đại diện đành tìm cách gặp mặt em. Ban đêm, Trần Kha nghe lời chỉ dẫn liền theo lối nhỏ tiến tới nơi ở của Trịnh Đan Ny, người đại diện cũng sớm ngồi ở phòng khách chờ nàng.
"Trần bác sĩ, nghe danh đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp người thật", Người đại diện con mắt không che giấu chút nào dò xét Trần Kha từ đầu đến chân.
"Hân hạnh gặp mặt" Trần Kha tháo xuống găng tay bắt lấy tay chào người đại diện.
"Các bác sĩ nghe nói bình thường tay cũng lạnh thuật, chỉ là Trần bác sĩ đây hình như tâm cũng lạnh như vậy"
Trần Kha nhất thời không biết nên trả lời làm sao đành đứng im nhìn.
"Đi theo ta" Người đại diện dẫn Trần Kha lên lầu hai đi đến trước cửa một căn phòng.
"Em ấy...vẫn còn ổn chứ?"
"Bác sĩ Trần muốn biết như thế nào thì tự mình vào xem đi"
Hướng cầu thang trở lại phòng khách, người đại diện quay lại nói "Lúc vừa mới xảy ra chuyện em ấy không muốn để cho Trần bác sĩ đây biết, em ấy sợ ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của bác sĩ. Trần bác sĩ, hy vọng người đây người xứng đáng với khoảng thời gian Trịnh Đan Ny chờ đợi nhiều năm như vậy, đừng để tôi cảm thấy Trần bác sĩ ngoài cái danh bác sĩ ra chỉ là kẻ bạc tình bạc nghĩa."
Tay Trần Kha nắm chốt cửa đứng yên tại chỗ khi nghe những lời đó, sau cấp tốc khôi phục cảm xúc sửa sang lại quần áo, mở cửa tiến vào phòng.
Gian phòng bên trong không có mở đèn, xung quanh chỉ là một mảng tối đen, nàng dùng đèn pin di động tìm kiếm công tắc mở đèn lên, liền thấy Trịnh Đan Ny đang co ro một mình một góc bên sô pha.
Trần Kha chậm rãi đến gần, Trịnh Đan Ny nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch tựa hồ là vừa khóc qua nên con mắt có chút sưng đỏ, tóc có chút lộn xộn mà ngón tay thì khư khư giữ lấy tấm chăn đang khoác trên người.
Nghe được động tĩnh Trịnh Đan Ny mở miệng:
Em không đói bụng, mọi người ăn trước đi"
Nghe được câu này, Trần Kha vừa định mở miệng trách em ấy vì sao không ăn cơm nhưng lại không đành lòng, cẩn thận từng li từng tí đắp áp đôi tay mình lên tay Trịnh Đan Ny:
"Là chị"
Trịnh Đan Ny ngơ ngẩn, mở to mắt thấy được người mình nhung nhớ hơn nửa năm không gặp, không giống như những lần khác vui vẻ hô hào, lần này Trịnh Đan Ny vội vàng đem tấm chăn kéo cao hơn nữa gào lên:
"Ra ngoài! Chị mau ra khỏi đây! Là ai cho chị bước vào đây hả!", cảm thấy rất mất mặt, nàng không thể để cho Trần Kha thấy được dáng vẻ tệ hại này của mình.
Trần Kha nhìn thấy người trước mặt cố gắng đem cuộn mình lại, Trịnh Đan Ny bây giờ không khác gì con nhím bị dọa cho sợ hãi
"Không được tới gần em, chị mau nhanh lên ra ngoài đi...", Điên cuồng xô đẩy bàn tay Trần Kha tiến tới mình.
Mà Trần Kha hiện tại cũng không giận, tùy ý để em ấy xả giận
"Ngoan nào, đừng sợ", Trần Kha cẩn thận từng li từng tí kéo xuống tấm chăn mới nhìn thấy đôi mắt Trịnh Đan Ny sưng đỏ, vừa nghiêng người ôm lấy em ấy vừa lấy tay xoa xoa đầu em
"Ngoan nào, đừng sợ...."
Trịnh Đan Ny lập tức ôm lấy cổ nàng chôn vào bả vai sụp đổ mà khóc lớn, Trần Kha thấy được cảnh này tâm tê liệt đau nhức. Nhớ tới Trịnh Đan Ny khi còn bé bị tụi nhỏ xấu khi dễ cũng là dạng này ôm mình khóc, mà khi đó cũng là như hình ảnh này, tay nhè nhẹ xoa xoa đầu em, đợi đến khi em xả đủ rồi thì lại dắt lấy góc áo mình làm nũng muốn ăn bánh kẹo, còn có dặn đi dặn lại mình không được kể chuyện này ra. Trần Kha ước gì bây giờ em cũng như khi đó thì thật tốt, có thể khóc một trận liền giải quyết được tất cả.
Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, Trịnh Đan Ny lúc này rời khỏi bả vai, ngẩng đầu lên nhìn nàng
"Sao chị lại tới đây, em còn nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại...."
Trần Kha sửa sang lại phần mái cho em "Thật xin lỗi thật xin lỗi, chị nên đến đây sớm hơn mới đúng."
"Chị đừng nói thật xin lỗi nữa, mỗi lần trước khi đi chị đều bỏ lại câu thật xin lỗi, em rất sợ."
Trần Kha nghe xong lời này liền cúi đầu rơi vào trầm tư giống như là bản thân hạ quyết tâm đưa ra quyết định gì đó, chỉ lát sau liền ngẩng đầu nhìn Trịnh Đan Ny với ánh mắt thật lòng
"Chị sẽ không đi, cũng không có ý định rời đi"
"Chị nói thật sao?"
Cái gì gọi là nguyên tắc đạo đức nàng bây giờ đều mặc kệ, nàng hiện tại chỉ muốn bên cạnh chăm sóc Trịnh Đan Ny, cùng em ấy vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Thật mà"
Trịnh Đan Ny đánh một quyền vào Trần Kha: "Hỗn đản, lại làm em khóc!"
Trần Kha đưa tay tiếp được quả đấm của em rồi nắm lấy kéo vào áo khoác của mình sưởi ấm "Là chị có lỗi, về sau cũng sẽ không tiếp tục để một người một mình nữa".
"Chị làm sao lại mặc ít như vậy", Trịnh Đan Ny bây giờ mới phát hiện Trần Kha chỉ mặc kiện áo len cùng áo khoác, vội vàng bắt lấy tay của chị hà hơi ủ ấm.
"Không có việc gì, không quá lạnh"
"Kha Kha"
"Chị ở đây"
"Em yêu chị"
"Được"
Rất lâu ngủ không ngon giấc, Trịnh Đan Ny bởi vì Trần Kha bên cạnh liền nhanh ngủ thϊếp đi. Trần Kha xoay người xuống lầu nhìn thấy người đại diện giống như là đang chờ nàng, Trần Kha lễ phép gật đầu ngồi đối diện người đại diện.
"Đan Ny em ấy ngủ rồi"
"Ừm"
"Rất lạnh đi, Trần bác sĩ tự nhìn mình cũng cảm thấy vậy ha", Người đại diện nhìn Trần Kha lạnh đến tay run rẩy liền nổi tính trêu chọc.
"So với trời lạnh thì lòng người càng lạnh hơn, rất nhiều lần đều là em ấy một mình gắng gượng chịu đựng, tôi thật bội phục năng lực chịu đựng mạnh mẽ của em ấy."
"Cảm ơn vì lời này", Trần Kha tiếp nhận ly cà phê nóng người đại diện đưa qua.
"Hơn nữa còn muốn thường xuyên tới chỗ Trần bác sĩ ăn canh"
Trần Kha bưng lấy ly nhấp một miếng liền cảm thấy vị cà phê quá ngọt, nhịn không được lông mày liền co nhúm lại.
"Không thích vị của nó?"
"Vẫn uống được"
Người đại diện cười cười cùng Trần Kha cụng ly "Đan Ny thích nhất đồ ngọt như này, đại khái là trong lòng quá khổ rồi, dù sao vẫn cần đến chút đồ ngọt"
"Cùng người đại diện nói chuyện phiếm thật thật vất vả, câu nào câu nấy đều có ý tứ để cho người ta không có cách nào phản bác, người đại diện đây dạng này nhất định đã phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp đi, hy vọng sẽ giúp đỡ sự nghiệp Đan Ny nhà chúng ta."
Từ lúc Trần Kha bước vào cửa cho đến bây giờ thì đây là câu dài nhất nàng nói "Nguyên lai Trần bác sĩ cũng biết nói chuyện, tôi còn tưởng rằng Trần bác sĩ đây sẽ chỉ trả lời vài từ không đầu không đuôi thôi", Người đại diện ánh mắt khıêυ khí©h nhìn chằm chằm lấy Trần Kha đang ngồi thẳng tắp phía đối diện.
"Đại diện đây không cần nói lời kích động như vậy, tôi sẽ không để người nào nắm được yếu điểm để áp chế lần sau đâu", Trần Kha không e dè nghênh tiếp ánh mắt của đang khıêυ khí©h mình, dùng ánh mắt thường xuyên nhìn chằm chằm bệnh nhân nhìn ngược lại người đại diện.
Khả năng người này đều là sợ đến bệnh viện bị chích, bị Trần Kha một mặt chằm chằm nhìn mình lập tức nuốt nước miếng sợ hãi. Trịnh Đan Ny em ấy thật kỳ quái, vì sao em ấy lại dám nói Trần bác sĩ cái người xấu tính tình này hình dung thành ánh nắng mặt trời có ánh mắt vô hại, chính trực, khiêm tốn lễ phép, còn nhu thuận làm người người thích, là người tốt nhất hành tinh này???? Đây là hiện thực câu Người tình trong mắt hóa Tây Thi người ta thường nói sao????
(Yêu vào thì đương nhiên nhìn gì cũng tuyệt vời cả, người chị đại diện là mẫu thai solo sao hiểu được trời ơi =)))))))
"Trịnh Đan Ny đứa nhỏ này thật đơn thuần".