Hôm nay là lần đầu tiên Trịnh Đan Ny thời điểm đi thực tập.
Mình sớm rời giường chuẩn bị đi làm, nhìn xem em ấy trên giường mạnh bạo nhấn tắt đồng hồ báo thức, vươn tay chà xát quả tóc làm cho rối bời.
Giống con mèo nhỏ xù lông.
Mình nhịn không được lắc đầu, lý do gì không thể cười.
Cũng có thể là là bởi vì đứa nhỏ này quá đáng yêu đi.
Mang xong mắt kính, Trịnh Đan Ny vẫn như cũ híp mắt ngồi ở trên giường, cũng không nhúc nhích gì thêm.
Mình sải bước đi đến bên giường, em ấy dường như nghe được tiếng vang, tại lúc mình ngôi xuống giường một khắc này, em ấy liền vươn tay ôm sát lấy cổ của mình, cúi đầu xuống vùi vào hõm cổ.
Vươn tay vuốt vuốt đầu của em, "Dậy được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi thực tập, em không thể tới trễ được đâu."
Nghe nói như thế, em mới buông mình ra, xoa xoa đôi mắt còn muốn ngủ, đứng dậy xuống giường hướng toilet đi đến.
Khó có được một ngày không có rời giường khí, cũng không tệ.
Trịnh Đan Ny lúc tỉnh táo hoàn toàn thì hành động siêu cường, phi tốc rửa mặt trang điểm xong, đứng tại cửa hướng mình vẫy gọi.
"Em nhất định phải đi làm đi làm cùng chị sao?"
Lời nói mang ngữ khí có chút chần chờ, thấy được em ấy có chút bất mãn nhíu mày bĩu môi, mình đành giữ im lặng kéo em ấy ra cửa.
"Rõ ràng hôm qua đều nói xong, đồng nghiệp của chị... À không, hiện tại em cũng là đồng nghiệp của chị, chị không thể nào lơ em làm như không quen được!!!!"
Nghe em ấy bất mãn lên án, trong lời nói lại có mấy phần đạo lý, mình cũng đồng ý gật đầu.
"Được rồi."
Một giây trước còn là Trịnh líu lo không ngừng, một giây sau ngay tại ghế phó lái cười đến hài lòng.