- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đan Vu Thưởng Nhân
- Chương 6
Đan Vu Thưởng Nhân
Chương 6
Mộc Nghị Tuyên vừa vén màn xe lên, cô gái đang nằm trên xe giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy hắn, khuôn mặt tái mét kêu lên.
“A…”
“Cô nương, đừng sợ, chúng ta đã đuổi kẻ xấu đi.” Hắn khẽ cười, muốn dùng nụ cười trấn an nàng.
Lúc này mới nhớ lại mình đúng là té xỉu trước mặt người này, cô gái loạn choạng bò tới, hướng hắn quỳ xuống, cúi đầu “Đa…đa tạ ân công, xin nhận của tiểu nữ một lạy.”
“Tiện tay tương trợ, không có gì đáng nói.” Mộc Nghị Tuyên bước nhanh tới, muốn đỡ nàng ta đứng dậy, lại thấy chân mày khẽ nhíu, cả người mềm nhũn ngã vào ngực hắn.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Hắn vội đỡ lấy, lo lắng hỏi.
“Bồ nô, ngươi đi chiếu cố nàng.” Hô Diên Khiên thấy thế, cũng không để ý nàng kia có đứng vững hay không, liền kéo hắn về phía sau, đồng thời đẩy nàng lên người Bồ nô.
Không nói đến lai lịch cô ta bất minh, chỉ bằng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia cũng làm y lo lắng không muốn Tuyên tiếp cận, lỡ như Tuyên động tâm sẽ không tốt!
Tuyên là người của y, há lại để người khác giành lấy, hơn nữa cô nương ta cứ dựa sát vào người Tuyên, y không thể không đề phòng.
“Cô nương, ngươi làm sao lại gặp sơn tặc.” Đối với hành động của Hô Diên Khiên, Mộc Nghị Tuyên cũng không quá để ý, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, cùng cô nương ta quá mức thân cận cũng không tốt.
“Ân công, tiểu nữ họ Tiết, tên là Tuyết Như, vốn là con gái của một nhà nông dưới chân núi, sơn tặc đầu lĩnh vài ngày trước xuống núi nhìn thấy tiểu nữ, liền ra tay đùa giỡn, bị cha tiểu nữ đuổi đi, vậy mà ác nhân này vẫn chưa từ bỏ ý định, thừa dịp đêm khuya đem cả nhà tiểu nữ…” nói đến đây liền òa khóc.
“Đều làm sao?”
“Đều gϊếŧ sạch, muốn bắt tiểu nữ đi, tiểu nữ thề sống chết không theo, thừa dịp bọn họ đang ngủ mà trốn thoát, may gặp được ân công, nếu không tiểu nữ…” Tiết Tuyết Như khóc ngày càng lớn.
“Nguyên lai thân thế ngươi đáng thương như vậy…” Mộc Nghị Tuyên nỗi lên đồng cảm, nhẹ giọng an ủi, không chú ý đến người nào đó đang đứng bên cạnh sắc mặt ngày càng khó coi.
Một lúc sau, Tiết Tuyết Như ngừng khóc, ngẩn khuôn mặt hoa lê đái vũ, đáng thương nhìn Mộc Nghị Tuyên, “Ân công cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp đại ân đại đức của ngài.”
“Ta không cần… ngươi cũng đừng quá buồn rầu.”
“Cả nhà tiểu nữ đều mất, hiện tại ân công đi đâu, tiểu nữ xin đi theo, làm tôi tớ báo đáp ân cứu mạng của ân công.” Nàng đột nhiên nhào tới trước mặt Mộc Nghị Tuyên, nắm chặt chân hắn không buông.
Mộc Nghị Tuyên lộ vẻ khó xử, lui về sau một bước. Ba người nam nhân bọn họ thượng kinh, đem theo một cô gái quả thật rất bất tiện. Đang muốn cự tuyệt, ngẩng đầu thấy sắc mặt Hô Diên Khiên vô cùng khó coi, lời muốn nói lại nuốt trở vào, giọng nói cũng trở nên ôn hòa.
“Lên kinh thành đường xá xa xôi, ngươi có thể chịu được cực khổ không?”
Phùng Khiên luôn luôn uy hϊếp hắn đi vào khuôn khổ, hơn nữa lại cứ nhìn chằm chằm hắn, làm hắn không tìm ra cơ hội nào để trốn thoát, hôm nay có thêm một nữ tử làm Phùng Khiên dời đi lực chú ý, nói không chừng cơ hội bỏ trốn lại lớn hơn một chút?
Nghĩ như vậy, con ngươi trong suốt khẽ đảo hai vòng, Mộc Nghị Tuyên lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
“Tiểu nữ chịu được khổ.” Tiết Tuyết Như vội vàng gật đầu.
“Tốt lắm, vậy ngươi theo chúng ta lên kinh.”
“Chậm đã, ta không đồng ý đem nàng cùng đi.” Hô Diên Khiên xanh mặt phản đối.
Tuyên định ra phương pháp gì, y vừa nhìn đã biết.
Tuyên muốn chạy trốn y, y có thể chịu được, nhưng y không cách nào tiếp thu Tuyên muốn mang theo một nữ tử xa lạ rời khỏi hắn. Lỡ như nữ tử này có lòng dạ bất chính, hoặc mang phiền phức gì đến, không phải đang dẫn sói vào nhà?
“Không đồng ý thì ta cũng không đi.” Mộc Nghị tuyên lạnh lùng, khuôn mặt tươi cười lập tức trầm xuống.
“Ngươi dám! Ngươi đừng quên…” Hô Diên Khiên nhíu mày, ngón tay để gần cổ, ám chỉ y nắm nhược điểm của hắn trong tay.
“Ta có gì không dám? Đây không phải là Trường Phong tiêu cục, ngươi đừng hòng uy hϊếp ta.” Hai tay khoanh trước ngực, khóe môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt thờ ơ.
Dù cho diện mạo thật bị phơi bày, ở đây có bốn người, hơn nữa Tiết Tuyết Như là lần đầu gặp mặt, hắn cũng không lưu tâm như ở Trường Phong tiêu cục.
“Ta cũng là suy nghĩ cho ngươi, chúng ta ba đại nam nhân, đem theo một cô gái, rất bất tiện.” Phát hiện uy hϊếp không có tác dụng, ngữ khí Hô Diên Khiên liền mềm đi không ít.
Y lo lắng cho an toàn của Tuyên, Tiết Tuyết Như lai lịch bất minh, dù có y với Bồ nô cũng khó tránh khỏi sơ sót.
Hơn nữa Tuyên vẫn chưa để tâm đến y, y vất vả mới có thể tiếp cận người này, nếu lúc này bị người khác nhanh chân đến trước, chẳng phải công dã tràng.
“Muốn mang nàng theo, hay muốn ngươi tự đi, chọn một.” Mộc Nghị Tuyên cương quyết không thỏa hiệp.
“Hảo, mang nàng theo, lần sau không được lặp lại chuyện này nữa.” Không muốn cùng hắn tranh chấp, rơi vào đường cùng, Hô Diên Khiên không còn cách nào khác đành đáp ứng.
Y gọi Bồ nô đến gần, thì thầm một hồi lâu, sau đó mới trở lại mã xa.
Trong xe vốn không rộng lắm, ba người ngồi vào càng thêm chật chội, may là rất nhanh tới thị trấn, Hô Diên Khiên mua hai con ngựa, cùng Mộc Nghị Tuyên kỵ mã, an trí Tiết Tuyết Như trong xe.
Trên đường, Mộc Nghị Tuyên nhìn thấy Tiết Tuyết Như thường xuyên xốc màn xe ló đầu ra, liên tục lau mồ hôi, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Tiết cô nương, khát nước không?”
“Dạ, trời nóng quá.” Tiết Tuyết Như đỏ mặt, thay một bộ đồ mới nhìn nàng kiều diễm mê người như cây hoa mẫu đơn, đôi mắt đẹp gợϊ ȶìиᏂ khẽ nhìn hắn.
Mộc Nghị Tuyên mỉm cười, lấy túi nước bên yên ngựa đưa cho nàng.
“Đa tạ ân công.” Nhận lấy túi nước, Tiết Tuyết Như nghiêng mặt uống mấy ngụm liền trả lại cho hắn.
“Cần gì cứ nói, còn có, ngươi đừng gọi ta ân công nữa, cứ kêu Dịch đại ca là được.” Mộc Nghị Tuyên ôn nhu nói, quyết định xem cô nương kia như em gái mình.
Mẫu hậu khi sinh hắn, vì khó sinh làm nàng mất đi khả năng sinh dục, các vị công chúa vì e ngại hắn là ái tử của thái hậu, cũng không dám thân cận, hắn từ nhỏ đã muốn có một đệ đệ hay muội muội, hôm nay nhìn thấy Tiết Tuyết Như, liền nảy sinh yêu thương.
“Đa tạ Dịch đại ca.”
Ở bên cạnh thấy một màn như vậy, Hô Diên Khiên cau mày.
Vì sao chứ, ở chung nhiều ngày như vậy, Tuyên chưa bao giờ chủ động quan tâm tới hắn, hôm nay lại săn sóc cho một nữ tử quen biết vài ngày.
Càng nghĩ càng khó chịu, đem ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm Mộc Nghị Tuyên, nhất định phải tìm cơ hội nói rõ với Tuyên, cho hắn biết đã trở thành người của y, không thể cùng người khác thân mật như vậy.
Nhưng dọc đường đi hôm nay, Mộc Nghị Tuyên luôn cố gắng tránh né Hô Diên Khiên, làm y hoàn toàn không tìm ra cơ hội nói chuyện với hắn.
Mãi đến ban đêm, đoàn người dừng lại nghĩ chân trên núi, chuẩn bị nhóm lửa làm cơm, nghĩ ngơi một đêm lại gấp rút lên đường.
Thấy Mộc Nghị Tuyên ôn nhu đỡ Tiết Tuyết Như xuống xa mã, dàn xếp ổn thỏa cho nàng mới tiến vào rừng cây tìm củi, Hô Diên Khiên lập tức đuổi theo.
“Tuyên.” Đi đến phía sau hắn, Hô Diên Khiên kêu một tiếng.
Nhưng Mộc Nghị Tuyên chỉ lo kiếm củi, không hề để ý đến hắn.
Tức giận dồn nén ban ngày bùng phát, Hô Diên Khiên nắm lấy vai hắn, kéo về phía mình.
“Đau quá!” Củi đang ôm trong lòng rớt xuống đất, cánh tay đau buốt, Mộc Nghị Tuyên nhíu mày kêu một tiếng, tức giận tránh khỏi kiềm chế của y. “Ngươi muốn làm gì!”
“Ta làm gì? Là ta hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng!” Hô Diên Khiên quát khẽ, mặt đen như đáy nồi, “Không có việc gì lại ân cần với nữ tử họ Tiết kia như vậy, ngươi không sợ nàng có ý gây rối?”
Mộc Nghị Tuyên trừng mắt liếc hắn, cười nhạt. “Hừ, ta thấy người cố ý gây rối là ngươi mới đúng.”
Nói xong liền quay đầu, không muốn để ý đến y.
“Ngươi!” Hô Diên Khiên cực kỳ nỗi giận, bàn tay như kiềm sắt bắt lấy tay hắn, kéo hắn áp lên một thân cây. “Ngươi nói ta cố ý gây rối, hảo, ta liền ở chỗ này gây rối cho ngươi xem.”
“Ngươi nếu dám làm nhục ta, ta thà chết.” Mộc Nghị Tuyên cắn răng nói, dứt khoát nói.
“Ta lăng nhục ngươi? Ngươi dám nói ngươi không có hưởng thụ? Nếu ta lăng nhục ngươi còn để ý cảm giác của ngươi, ngươi tự xét lại xem, ta đối với ngươi không tốt chỗ nào?” Mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng tức giận, Hô Diên Khiên ghé vào lỗ tai hắn lên án.
Đối với lời nói hùng hồn của y càng làm Mộc Nghị Tuyên phẫn nộ, “Ngươi đối với ta tốt? Không để ý đến suy nghĩ của ta mà quấn quít không tha, còn lăng nhục ta, ngươi cho ta là hài tử ba tuổi để cho ngươi đùa giỡn hay sao?!”
“Ta chưa bao giờ đùa giỡn ngươi, ta nói muốn cùng ngươi thành thân, là ngươi không chịu, còn muốn dùng kế đánh đuổi ta, ép ta xuất ra thủ đoạn ép ngươi vào khuôn khổ.”
Hô Diên Khiên thấy chính mình bị oan uổng cực kỳ, Tuyên tựa hồ đem hắn trờ thành một tên tội ác tày trời, trên thực tế hắn chỉ là một người si tình thôi, dân tộc thảo nguyên bọn họ luôn thẳng thắng như vậy, không lỗi thời như bọn người Trung Nguyên hẹn ước dưới trăng, dùng thơ đưa tình.
“Ta là nam tử, muốn thành thân cũng là cưới nương tử, tuyệt đối không ở cùng với ngươi.”
“Ta hiểu, là ngươi coi trọng Tiết Tuyết Như, đối với ta bội tình bạc nghĩa.” Nghe thấy hắn muốn cùng nữ tử thành thân, Hô Diên Khiên bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn năm lần bảy lượt khuyên bảo, muốn Tuyên cẩn thận với Tiết Tuyết Như, nhưng hắn không nghe, đối với Tiết Tuyết Như càng hỏi han ân cần, ra là như thế.
“Ngươi… quả thực nói bậy.” Đây là từ đâu kết luận? Tức giận đến xanh mặt, Mộc Nghị Tuyên thật muốn đâm chết người này.
Cái gì bội tình bạc nghĩa, hắn lúc nào loạn y, rồi lại bỏ quên?! Rõ ràng người này sống chết bám lấy hắn. Huống hồ hắn nói thích Tiết Tuyết Như lúc nào, nói hắn cũng không sao, nhưng Tiết cô nương là hoa cúc khuê nữ, nếu bị hiểu lầm sẽ không tốt.
“Ta mặc kệ, ngươi không thể vứt bỏ ta, nếu ngươi chê ta công phu trên giường không tốt, chúng ta cùng nhau luyện mấy lần thì tốt rồi.” Nhịn không được liền gặm lấy cổ hắn, Hô Diên Khiên bất mãn hướng hắn cầu hoan. Lần trước ôm hắn cũng cách khá lâu, y nhẫn cũng quá đủ lâu rồi.
“Ta đúng là gặp phải kẻ điên mà…” Mộc Nghị Tuyên liều mạng phản kháng, đánh lên lưng tên nam nhân đang áp lên người hắn, nhưng một điểm cũng không có dấu hiệu buông tha hắn, thậm chí bắt đầu cởi đai lưng hắn.
“Ta biết lần trước ta biểu hiện chưa tốt, lần này ta sẽ ra sức hơn nữa.” Xả đai lưng, bàn tay to nhanh chóng chui vào nội y hắn, giở trò.
Thân thể đã biết qua tìиɧ ɖu͙© sao chịu được loại trêu chọc này, Hô Diên Khiên đem bàn tay nóng rực mơn trớn da thịt hắn, lập tức làm cả người hắn run rẫy, lực đạo phản kháng cũng yếu đi.
Phát hiện phản ứng của hắn, Hô Diên Khiên cười đắc ý, sau đó theo trí nhớ tìm được điểm mẫn cảm yếu ớt, một phen vỗ về chơi đùa, Mộc Nghị Tuyên liền xụi lơ thở hổn hển trong lòng y, mặc y muốn làm gì thì làm.
Cảm thấy toàn bộ thân thể đều dựa trên người y, Mộc Nghị Tuyên muốn giãy dụa, lại bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại, mà lúc này áo khoác cũng bị Hô Diên Khiên xả tung ra, lộ ra thân thể trắng nõn.
Mộc Nghị Tuyên xấu hổ muốn đem y phục kéo lại, nhưng thế nào cũng kéo không được, khóe mắt bắt đầu đỏ ửng, bên tai cũng dần nóng rực.
“Mặt của ngươi thật đỏ.” Kéo mặt nạ hắn xuống, Hô Diên Khiên thì thầm bên tai hắn, thổi từng đợt khí, trong mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.
Bàn tay to vuốt ve quả thực xinh đẹp trước ngực hắn, đầu nhủ hồng nhạt từ từ đứng thẳng dậy, như đóa hoa mai bừng nở trong trời đông giá rét, kiều diễm ướŧ áŧ.
“Không nên…không nên…”
Cảm giác vô cùng khác thường làm Mộc Nghị Tuyên muốn giãy dụa thoát khỏi bàn tay không an phận kia, nhưng Hô Diên Khiên làm sao cho phép hắn chạy trốn.
“Đừng lộn xộn, ta không muốn làm tổn thương ngươi.”
“Buông tha ta… cái gì ta cũng đáp ứng ngươi…” Hắn nghẹn ngào, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
“Ngươi đừng mơ tưởng, ta sẽ không buông tha ngươi.” Liếʍ đi giọt nước mắt nóng hổi, Hô Diên Khiên hôn xuống chiếc cổ ưu mỹ.
Vuốt ve da thịt nhẵn bóng như ngọc, xúc cảm tinh tế làm Hô Diên Khiên điên cuồng, ngọn lửa ham muốn bùng lên mãnh liệt.
“Không…Hoàng huynh, cứu ta…” Mộc Nghị Tuyên vô thức gọi to Hoàng đế ca ca, lại không biết một tiếng “Hoàng huynh” này lọt vào tai Hô Diên Khiên… lại mang một ý nghĩa khác.
“Hoàng huynh? Người này là ai? Là nam nhân ngươi thích sao?!” Hô Diên Khiên gầm hỏi, lòng đố kị thiêu đỏ ánh mắt y.
Hắn tuyệt đối không cho phép Tuyên thích người khác!
Bàn tay to không kiêng dè vuốt ve bộ vị mẫn cảm nhất trên người Mộc Nghị Tuyên, từ cổ xuống trước ngực, rồi đến hai chân, cầm lấy ngọc hành mềm yếu khẽ nhéo.
“Nhớ kỹ, ngươi thuộc về ta.” Hô Diên Khiên đem đầu lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ chiếm lấy môi hắn, như dã thú đói khát hấp thu mỗi phân nước bọt trong miệng hắn.
Ngay cả cơ hội thở dốc Hô Diên Khiên cũng không cho phép, mười phần thô bạo hôn hắn, cơ hồ làm hắn thở không nỗi.
“Ngô…”
Hô Diên Khiên di chuyển từ môi hắn, đến cổ, ngực, một đường xuống dưới bụng, tiếp theo mở miệng ngậm lấy bộ vị đang không ngừng run rẫy, ra sức liếʍ mυ"ŧ.
Mộc Nghị Tuyên cảm thấy hô hấp chính mình trở nên gấp gáp, ngọn lửa tê dại lan tràn khắp toàn thân, hắn phải gắt gao chế trụ vai nam nhân mới không ngã xuống.
“A…ô…” Hắn muốn đẩy đối phương ra, nhưng bàn tay không những không đẩy nam nhân ra lại kéo y sát vào người mình thêm.
Theo sự liếʍ hút của Hô Diên Khiên, tay hắn càng thêm dùng sức, thân thể theo sự tiến nhập của Hô Diên Khiên mà bắt đầu đong đưa, trong miệng phát sinh ra tiếng rêи ɾỉ làm người khác đỏ mặt.
Cảm giác ngọc hành trong miệng rất nhanh đứng thẳng dậy, Hô Diên Khiên lúc này mới nhả ra. Lúc này Mộc Nghị Tuyên một chút khí lực cũng không có, chỉ biết dựa vào thân cây thở dốc.
“Ngươi là của ta, chỉ có ta có thể chạm vào ngươi, chỉ có ta.” Hôn lên khuôn mặt đã phiếm hồng, Hô Diên Khiên khàn khàn tuyên cáo lại một lần nữa.
Hô Diên Khiên hôn lên môi hắn, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, ngón tay cũng đi xuống tìm đường vào y huyệt, chậm rãi xâm nhập, bắt đầu ra vào cơ thể hắn.
“A…không nên cử động…” Bất an giãy dụa thân thể, cảm thụ được ngón tay đang di động trong cơ thể, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, dường như cơ thể đang dâng lên cái gì đó khác thường, làm Mộc Nghị Tuyên không thể khống chế bản thân.
Môi Hô Diên Khiên chuyển qua liếʍ mυ"ŧ trước ngực hắn, tay kia mạnh mẽ trừu tống u huyệt yếu ớt.
“A…Khiên…” Hắn đã vô pháp phản kháng, chỉ có thể hoảng hốt cảm thấy vui sướиɠ nam nhân mang đến.
Môi trên ngực cùng với ngón tay trong cơ thể, gây ra kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ xông thẳng lên não, cảm giác mãnh liệt như luồng điện chạy xẹt qua cơ thể, làm hắn hoàn toàn bị hút vào.
Hô Diên Khiên càng thêm ra sức hôn lên tất cả những nơi mẫn cảm trên người hắn, ngón tay càng tăng tốc luật động, từ bụng dưới không ngừng truyền tới làn sóng kɧoáı ©ảʍ khiến cho Mộc Nghị Tuyên mất hết lí trí, bỏ xuống hết tất cả tự tôn, lớn tiếng rêи ɾỉ.
“Ác…a a… không nên…” Theo âm thanh tinh tế ngọt ngào, hắn cũng khẽ đứng dậy, vặn vẹo vòng eo phối hợp với luật động của ngón tay.
Thấy dáng dấp hắn sống động hương khí như vậy, Hô Diên Khiên nuốt nuốt nước miếng, không thể kiềm nén thêm được nữa.
“Ta muốn tiến vào.” Đưa hai chân hắn vòng qua lưng mình, nhấc mông hắn lên, để cự vật ở cửa huyệt.
“Không nên…quá…” Cảm giác được một vật nóng hổi cực lớn, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng Mộc Nghị Tuyên vẫn như cũ bất an giãy dụa muốn thoát ra.
“Ngoan, không có việc gì, lần trước không phải rất tốt sao.” Hô Diên Khiên nắm lấy vòng eo nhỏ gầy, tách ra hai chân thon dài, khẽ nhướng người lên, đem vật nóng cháy của mình chậm rãi xâm nhập vào hậu huyệt khép kín.
“A…” Mộc Nghị Tuyên hừ một tiếng, cắn chặt răng.
Cự vật nóng bỏng làm hắn có cảm giác bị một cây gậy thiết nóng đỏ đâm vào, nóng rực, một điểm một điểm, một tấc một tấc, không ngừng xâm nhập vào chỗ sâu trong cơ thể hắn.
“Nhịn một chút, rất nhanh thì tốt rồi.” Yêu thương hôn lên giọt mồ hôi trên thái dương hắn, Hô Diên Khiên không ngừng xoa nắn nơi kết hợp, giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Thân thể bị cự vật nóng rực lấp kín, lửa nóng làm thân thể hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, không thể không để ý hung khí đang đâm vào thật sâu trong cơ thể…
Mặc dù như vậy, hắn vẫn tiếp nhận toàn bộ của nam nhân, đem cự vật nuốt vào bên trong.
Cảm giác chính mình bị chặt chẽ vây quanh, thể xác và tinh thần hòa vào một chỗ làm Hô Diên Khiên cảm thấy thỏa mãn thở dài một tiếng, nhưng không có cách nào dừng lại lâu hơn, dục hỏa trong cơ thể y ngày càng mãnh liệt, không ngừng thúc giục y nhanh nhanh chuyển động.
“Tuyên…” Ôm chặt người trong lòng, y bắt đầu chậm rãi luật động. Lúc đầu chỉ nhích từng tý một, sau đó chậm rãi đong đưa, càng lúc càng nhanh, càng sâu.
Dưới thân cự vật ra vào kí©h thí©ɧ nội bích mẫn cảm bên trong, khiến nó càng thêm ướŧ áŧ, u huyệt chật hẹp mới trải qua một lần xâm phạm vẫn chưa thích ứng, nhưng dần dần bắt đầu nóng lên theo hung khí luật động mà phun ra nuốt vào khiến kẻ khác mất hồn.
Từ từ, đau đớn chuyển biến thành vui sướиɠ, tuy Mộc Nghị Tuyên cắn răng nhưng cũng không thể phủ nhận trong cơ thể sinh ra từng trận tê dại làm hắn chìm đắm trong đó, trong miệng luôn bật ra những tiếng rêи ɾỉ mê người.
Hắn ngửa đầu về phía sau, liên tục thở hổn hển, ngực cũng gấp gáp phập phồng lên xuống.
“Gọi Khiên, mau gọi a.” Thấy hắn đã thích ứng, Hô Diên Khiên liền gia tăng tốc độ, mạnh mẽ đâm vào điểm yếu bên trong cơ thể, phá hủy hoàn toàn tia lí trí cuối cùng của hắn.
“Khiên…Khiên…” Rơi vào vực sâu tìиɧ ɖu͙© Mộc Nghị Tuyên chỉ có thể chú ý đến nam nhân đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể, đong đưa thân thể, theo bản năng đón nhận sự xâm lược của đối phương.
Hắn tỏa ra nhiệt tình kiều mị làm Hô Diên Khiên trong cơ thể hắn nỗi lên khát khao điên cuồng. Y giống như nỗi cơn điên không ngừng xâm lược u huyệt mềm mại, một lần lại một lần đem chính mình vùi sâu vào chỗ sâu ấm áp trong cơ thể hắn.
“A…ta không chịu được…” Trong lúc hai người lần đầu tiên buông thả mãnh liệt kết hợp, quay cuồng trên cỏ thì Mộc Nghị Tuyên chịu không nỗi kêu lên.
“Tuyên!”
Hô Diên Khiên phát ra một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, đem người trong lòng khóa chặt dưới thân, dùng hết toàn lực đâm vào, cuối cùng bắn ra dịch thể nóng hổi vào cơ thể hắn…
Hoàn chương 6.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đan Vu Thưởng Nhân
- Chương 6