Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đan Võ Đế Tôn

Chương 15: Một Chiêu Đánh Bại

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nộ Lang Quyền!"

Trương Thiếu Bảo xông lên, liền thi triển ra một bộ võ kỹ Hoàng giai trung phẩm, bộ Nộ Lang Quyền này tu luyện tới cảnh giới đại thành, một quyền có thể tại chỗ đánh chết một nam tử trưởng thành.

Uy lực khá là khủng bố.

Chỉ là Trương Thiếu Bảo còn chưa có bản lĩnh đó, có thể tu luyện Nộ Lang Quyền tới cảnh giới đại thành, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm giữ bộ võ kỹ này mà thôi.

Võ kỹ phẩm giai cũng cao, độ khó tu luyện cũng càng lớn.

Chỉ thấy tộc nhân trẻ tuổi của Trương gia lại sợ hãi than lên:

"Thật khủng khϊếp, Bảo ca vậy mà thi triển Nộ Lang Quyền, đây chính là một bộ võ kỹ Hoàng giai trung phẩm, võ kỹ chỉ có võ giả thiên phú cường đại mới có thể tu luyện."

"Ha ha, đó là đương nhiên, Bảo ca của chúng ta là thiếu niên thiên tài của Lăng Dương trấn, Diệp Tinh Thần lúc này muốn bò trở về, ha ha."

"Bảo ca, đánh hắn tàn phế!"

"Bảo ca uy vũ!"

Trương Thiếu Bảo kia chỉ thi triển ra một bộ Hoàng giai trung phẩm công pháp mà thôi, lại giống như bị bọn họ thổi cho vô địch thiên hạ.

Thấy Trương Thiếu Bảo thi triển Nộ Lang Quyền đánh tới, khóe miệng Diệp Tinh Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, tay phải của hắn nắm chặt, hội tụ chân khí chi lực của bản thân vào trong nắm đấm.

"Lôi Bạo Quyền, Lôi Trùng!"

Diệp Tinh Thần thi triển ra thức thứ nhất của Lôi Trùng - Lôi Bạo Quyền.

"Oanh!"

Nắm đấm của hắn ta bắn ra một luồng lôi tức, giống như một nắm đấm bị lôi tức quấn quanh, đang nghênh đón một quyền.

Mọi người vừa nhìn thấy, lập tức sợ ngây người.

"Mẹ nó, đây không phải là võ kỹ Hoàng giai tuyệt phẩm đấy chứ?"

"Đúng vậy, chính là Lôi Bạo Quyền trong võ kỹ Hoàng giai tuyệt phẩm!"

"Diệp Tinh Thần lấy đâu ra một bộ võ kỹ Hoàng giai tuyệt phẩm, phải biết rằng, phóng nhãn khắp Lăng Dương trấn, cũng không có mấy người có được võ kỹ Hoàng giai tuyệt phẩm, hơn nữa cho dù có võ kỹ Hoàng giai tuyệt phẩm, nhưng độ khó khi tu luyện, so với võ kỹ Hoàng giai trung phẩm khó hơn không chỉ mấy lần."

"Diệp Tinh Thần có vẻ còn trâu bò hơn!"

Ngay khi bọn họ đang nghị luận, hai nắm đấm vừa đυ.ng, lập tức bắn ra khí lãng cuồn cuộn, quay về trong võ đài.

"Mẹ kiếp, khí lãng thật mạnh, mắt của ta sắp không mở ra được rồi."



Tất cả mọi người khϊếp sợ nhìn lên võ đài, nhìn nắm đấm của Diệp Tinh Thần và nắm đấm của Trương Thiếu Bảo va chạm.

"Diệp Tinh Thần, tu vi của bổn thiếu gia chính là Hoàng Cực Cảnh đệ nhị trọng, có được Nhị Ngưu Chi Lực, cho dù ngươi có võ kỹ Hoàng Giai tuyệt phẩm thì sao chứ? Bổn thiếu gia đánh nổ ngươi chỉ trong phút chốc, ha ha!"

Trương Thiếu Bảo càng cười càng càn rỡ, căn bản không để Diệp Tinh Thần vào mắt.

"Thật sao?" Diệp Tinh Thần cười lạnh một tiếng, nắm đấm của hắn đột nhiên bộc phát ra một đạo sức mạnh bàng bạc.

"Oanh!"

Chỉ thấy nắm đấm Trương Thiếu Bảo cảm nhận được một cỗ lực trùng kích mạnh mẽ, nắm đấm của hắn lập tức run rẩy, thân thể của hắn run rẩy, cả người bắn ngược về phía sau một mét.

"Ầm!"

Trương Thiếu Bảo hô to: "A..."

"Ầm!"

Trương Thiếu Bảo trực tiếp quăng bốn chân lên trời, tư thế giống như một con cóc xoay người.

"Con mẹ nó, sao Diệp Tinh Thần lại mạnh như vậy? Có thể đánh bại Trương Thiếu Bảo với tu vi Hoàng Cực cảnh đệ nhất trọng, đánh bại Hoàng Cực cảnh đệ nhị trọng? Ta không tin Diệp Tinh Thần mạnh như vậy."

Sự thật bày ở trước mặt bọn họ, còn không tới phiên bọn họ không tin, hiện tại Trương Thiếu Bảo tứ cước chỉ lên trời, thân thể còn đang co quắp, hắn là bị Diệp Tinh Thần đánh nói không ra lời.

Đợi chút nữa hắn phục hồi tinh thần lại, khẳng định kêu đau không ngừng.

Những tộc nhân Trương gia vừa rồi thổi Trương Thiếu Bảo lên trời kia, hiện tại cả đám đều thành người câm.

"Ngươi thua rồi!" Diệp Tinh Thần nhìn Trương Thiếu Bảo lấy lại tinh thần, ôm quyền gào lên đau đớn không thôi.

Một lát sau, tộc nhân trẻ tuổi của Trương gia vội vàng đỡ Trương Thiếu Bảo đi xuống khỏi võ đài, cấp tốc rời khỏi hiện trường.

Bọn họ còn ngại không đủ mất mặt sao.

Lúc này, dưới đài tỷ võ, một đám thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo hét hò reo.

Diệp Tinh Thần vừa rồi một quyền đánh bại Trương Thiếu Bảo, quả thực quá đẹp trai, đã hoàn toàn mê hoặc đám thiếu nữ này.

Hơn nữa Diệp Tinh Thần còn là một vị luyện đan sư được vạn người kính ngưỡng, thực lực võ đạo cũng tuyệt đối cường hãn, huống hồ Diệp Tinh Thần lại anh tuấn bất phàm, đám thiếu nữ này đương nhiên là xuân tâm nhộn nhạo.

"Ha ha... Ta còn tưởng là ai đang trang bức nữa chứ, hóa ra là bại tướng dưới tay lão tử."

Lúc này, một giọng nói cười gian từ dưới võ đài truyền đến.

Mọi người nhìn theo tiếng cười gian, ba thiếu niên mặc trường bào màu xám xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



Thiếu niên đi ở giữa kia, ước chừng mười bốn tuổi, diện mạo bình thường, biểu lộ trên mặt lại là kiệt ngạo bất kham.

Hắn chính là Lục Khang của Lục gia, có thể nói là đối thủ một mất một còn với Diệp Tinh Thần.

Bại tướng dưới tay ta?

Diệp Tinh Thần có bao giờ thua với hắn đâu?

Luận tu vi, luận thực lực, trong trí nhớ của Diệp Tinh Thần đều là lực lượng của mình áp hắn một bậc.

Có lẽ hắn chỉ là, ngày đó ở Chân Vũ đại điển kiểm tra Chân Vũ huyết mạch, hắn được kiểm tra ra Tứ phẩm cao cấp huyết mạch, mà Diệp Tinh Thần chỉ là kiểm tra ra Song Sinh Chân Vũ huyết mạch, một loại là Nhị phẩm cấp thấp Bạch Dương Chân Vũ huyết mạch, một loại là Nhị phẩm cấp thấp Hắc Xà Chân Vũ huyết mạch.

Cho nên hai loại huyết mạch này cộng lại, bị tính là tứ phẩm trung cấp Chân Võ huyết mạch.

Lục Khang còn không biết, loại huyết mạch ẩn tàng thứ hai trong Chân Võ huyết mạch của Diệp Tinh Thần chính là thượng cổ Ma Long huyết mạch, đây chính là Thần cấp huyết mạch.

Diệp Tinh Thần cũng không thể nào cùng hắn khoe khoang miệng một chút.

"Diệp Tinh Thần, nửa tháng không gặp, ngươi thật là trâu bò rồi, nói thực ra, lão tử vô cùng phẫn nộ." Lục Khang đi tới bên đài tỷ võ.

Hắn là đang ghen ghét Diệp Tinh Thần đột nhiên trở thành Luyện Đan Sư được vạn người kính ngưỡng, còn cùng đệ nhất mỹ nhân của Lăng Dương Trấn Diêu Thiến Tuyết trở thành quan hệ thân mật, hắn đương nhiên là phẫn nộ.

Hắn đang tức giận tình địch của mình đã vượt lên trước một bước.

"Diệp Tinh Thần, lão tử muốn đấu với ngươi một mình!" Lục Khang duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào mũi Diệp Tinh Thần nói.

"Chọn với ta?" Diệp Tinh Thần cười lạnh nói.

Vẻ âm trầm trên mặt Lục Khang càng đậm hơn, giống như địch ý đã hoàn toàn hiện lên trên mặt.

"Không sai, có dám tiếp chiến hay không?" Lục Khang cuồng ngạo nói.

"Có gì mà không dám?" Diệp Tinh Thần lạnh nhạt nói.

Lục Khang cười ha ha nói: "Ha ha, lão tử chỉ chờ những lời này của ngươi, nếu ngươi thua thì nói ngay trước mặt mọi người: Diêu Thiến Tuyết là nữ nhân của Lục Khang, ta không dám cướp nữ nhân với Lục thiếu gia nữa."

Nghe vậy, Diệp Tinh Thần cười lạnh nói: "Nếu như ngươi thua thì sao?"

Lục Khang hừ lạnh một tiếng nói: "Lão tử sẽ không thua bại tướng dưới tay ngươi, nếu lão tử thua, lão tử cũng nói trước mặt mọi người: Diêu Thiến Tuyết là nữ nhân của ngươi, ta không cướp với ngươi!"

"Không thành vấn đề." Diệp Tinh Thần đáp ứng điều kiện này, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải là vì Diêu Thiến Tuyết, hắn chính là vì tranh một hơi.

Lục Khang bình thường vẫn luôn hùng hổ dọa người, cha hắn lại trào phúng cha của mình, lần này, Diệp Tinh Thần nhất định phải hung hăng chèn ép Lục Khang một chút, để cho hắn kiêu ngạo như vậy, cũng không còn cách nào đắc ý.

Lục Khang âm trầm cười nói: "Diệp Tinh Thần, niệm tình ngươi vừa rồi cùng Trương Thiếu Bảo tiến hành một trận kịch chiến, thể lực cũng tiêu hao không ít, nếu bây giờ lão tử đơn đấu với ngươi, chẳng phải là để cho người khác nói ta thắng mà không võ, ngươi cũng thua không phục, cho nên lão tử cho ngươi thời gian nghỉ ngơi một ngày, sau một ngày vẫn ở chỗ này tiến hành đơn đấu!"
« Chương TrướcChương Tiếp »