Giữa đêm khuya thanh vắng.
“Mau đi lấy nước!”
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, lửa lớn thuận theo gió mà bùng lên.
Cả nha hoàn cùng mấy gã sai vặt chạy toán loạn, tất bật xách theo thùng nước dập lửa.
Trong một đình nhỏ nằm khuất tầm mắt, có một nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm y, eo thắt bạch ngọc đang ngồi. Hắn ta nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía ngọn lửa đang bùng lên không chớp mắt, ngón trỏ gõ thành nhịp trên bệ đá tựa như có chút nôn nóng.
"Ưʍ...”
Bên cạnh chân hắn ta có một nữ tử mặc y phục lộng lẫy bị trói cả tay lẫn chân, miệng còn bị nhét vải trắng. Cơ thể nàng không ngừng giãy giụa, trong miệng liên tục phát ra tiếng “nức nở”.
Mắt thấy lửa càng cháy càng lớn, nam nhân ngược lại càng thêm thích thú.
Đột nhiên hắn ta thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía nữ tử bị trói, có chút buồn bã nói: “A Âm, nàng đừng trách ta.”
“Vương phủ này nhìn to lớn, khí phái như vậy nhưng thật ra chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi. Không được có được Thánh tâm thì sớm hay muộn cũng sẽ tàn. Chúng ta thay Bệ hạ giải quyết vị huynh trưởng phiền toái này của nàng, Bệ hạ nhất định sẽ trọng dụng ta. Sau này ở kinh thành ta và nàng mới thực sự được nở mày nở mặt."
Nữ tử nghe vậy càng giãy giụa mãnh liệt hơn, hai hàng nước mắt chảy dọc từ đôi mắt đỏ ửng xuống gò má.
Nam nhân kia thong thả ngồi xuống trước mặt nàng, gập ngón trỏ lại lau nước mắt trên khuôn mặt nàng.
“Đừng khóc, dù sao hắn cũng chẳng phải là huynh trưởng thật sự của nàng, chết rồi thì thôi, ngày sau nàng vẫn còn phu quân là ta thương nàng.”
Ánh mắt nam nhân hơi lóe lên chút tàn nhẫn và chán ghét, nhưng vẫn nói với nàng: “Chỉ cần hắn chết thì sẽ không còn ai dám truyền tin đồn nhảm nhí về các ngươi ra ngoài nữa, những người khua môi múa mép loạn đó sẽ tự khắc câm miệng, A Âm, nàng còn gì không vui không?”
Trước mắt Thẩm Chúc Âm mơ hồ, cổ tay lẫn cổ chân đều bởi vì giãy giụa mà ửng đỏ lên.
“Rốt cuộc là nàng khóc cái gì chứ!” Nàng càng thương tâm thì nam nhân lại càng thêm bực bội.
Đột nhiên hắn ta bóp chặt cổ nàng, chất vấn tàn bạo: “Chẳng lẽ giữa các ngươi thật sự có gian tình gì đó sao?”
Trên phố đồn đãi giữa Thừa tướng đương triều và Bình Tây Vương phi bề ngoài là nghĩa huynh muội, nhưng sau lưng lại không trong sạch, trên đầu Bình Tây Vương có thể nói là xanh um tươi tốt.
Nam nhân càng nghĩ càng phẫn hận, lực độ trên tay càng lúc càng lớn khiến nữ tử không thở nổi.
Gã sai vặt vội vàng vòng qua hòn non bộ, từ phía xa hô lên: “Vương gia, Tạ Thừa tướng tới!”
Nam nhân ngẩn ra, sau đó buông tay, khóe miệng chậm rãi câu lên. Hắn thô lỗ giật dây thừng trói trên chân nữ tử xuống. túm người lên kéo về phía lửa lớn đang cháy.
Giọng nói của hắn ta có chút hưng phấn xen lẫn điên khùng: “Tới nhanh như vậy sao... A Âm! Hắn để ý nàng! Quả nhiên là hắn rất để ý tới nàng! Chúng ta mau cùng đi xem hắn! Xem hắn vì nàng không màng sống chết! Xem hắn vì nàng mà nhảy vào địa ngục!”
Búi tóc của nữ tử hỗn loạn, trên mặt vương đầy nước mắt.
Trước lửa lớn, nam nhân gầy ốm có dung nhan trác tuyệt mặc huyền y thắt đai ngọc, khí thế trên ngoài toát ra khiến người khác sợ hãi.
Hắn thuận tay túm lấy một gã sai vặt đang dập lửa, nôn nóng hỏi: “Vương phi của các ngươi đâu?”
Gã sai vặt cả kinh khiến thùng gỗ trong tay rơi xuống đất lăn một vòng, gã run rẩy nói: “Tạ... Tạ Thừa tướng, Vương phi... Vương phi vẫn còn ở bên trong!”
Trong nháy mắt, máu cả người Tạ Trạc Thần như đông cứng lại.
“Đào Hoa... Đào Hoa... ” Trong miệng hắn lẩm bẩm, lửa lớn ánh lên trong mắt hắn, khi mà mọi người vội vàng tránh né thì hắn lại không chút do dự vọt vào lửa lớn.
"Ưʍ..."
Mắt thấy hắn vọt vào trong lửa lớn, Thẩm Chúc Âm lại càng ra sức giãy giụa kêu to, trong mắt đầy ắp nước mắt lẫn sự tuyệt vọng.
Nam nhân túm chặt lấy nàng vừa lòng cười lớn, còn ghé đến bên tai nàng nhẹ giọng nhắc nhở, thì thầm tựa như ác ma: “Tạ Trạc Thần... Vì nàng... Hắn sẽ chết... ”