Ánh mắt Lạc Vô Thư chỉ nhìn lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Mục Minh và Mục Nghi.
Hai người đó lúc này không nói một lời, cũng không giống như đám người đang cầu xin tha thứ kia, ánh mắt lạnh lẽo càng lộ ra sát ý nồng đậm, hiển nhiên vẫn ghi hận trong lòng.
Đối với ánh mắt này, Lạc Vô Thư đương nhiên không lấy làm lạ.
“An quản gia, đưa ba huynh đệ này về chung một chỗ đi!” - Lạc Vô Thư phân phó với quản gia.
Những người khác có căm thù Lạc Vô Thư như thế nào đi chăng nữa, cũng chưa đến mức sẽ nghĩ đến đẩy hắn vào chỗ chết.
Lạc Vô Thư cũng sẽ không gϊếŧ chết bọn họ, nếu không sau khi An Di Tuyết xuất quan, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Mục Minh, Mục Nghi lại khác, hai người đương nhiên sẽ không quên mối thù gϊếŧ đệ.
Mà Lạc Vô Thư càng không phải người hiền lành gì, lại hắn sẽ không để cho hai người họ cơ hội để báo thù.
“Vâng!”
An quản gia cung kính đáp, không dám có một chút gì lỗ mãng.
Sau đó, Lạc Vô Thư nhanh chóng phân phó công việc thường ngày trong núi Ngọc Tuyết, thuận tiện cũng tìm cho mình một chỗ ở.
Đối với An Di Tuyết mà nói, điều quan trọng nhất chính là tu luyện, mà hắn cũng không khác biệt với An Di Tuyết.
Nếu thực lực của hắn chỉ là đả thông tám đoạn mạch, căn bản là không có cách nào đặt chân vào Thiên Kiếm Tông.
Bởi vì theo hắn tìm hiểu, ngoại trừ phương thức đặc thù ra, muốn vào Thiên Kiếm Tông, ít nhất cũng phải mở được khí phủ. Nói cách khác, bất kỳ đệ tử nào trong Thiên Kiếm phái đều có thể miểu sát Lạc Vô Thư.
Trong mật thất, Lạc Vô Thư ngồi xếp bằng, vận chuyển “Thái Thượng Đan Kinh”, dẫn dắt linh khí thiên địa xâm nhập vào cơ thể, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Lạc Vô Thư đã đả thông tám mạch, nên hắn đã có thể khai mở khí phủ, nhưng hắn không làm như vậy mà trước tiên tiến hành thăm dò bên trong cơ thể.
Kiếp trước, hắn tu luyện “Cửu Cửu Huyền Thiên Công”, đã có thể đả thông chín đoạn mạch. Tự xưng là công pháp hỗn độn vô song “Thái Thượng Đan Kinh”, chẳng lẽ không có cách nào đả thông kinh mạch ẩn tàng sao?
Lạc Vô Thư dẫn dắt linh khí thiên địa đánh tới vị trí đốc mạch, chính là đoạn mạch thứ chín hắn đã khai thông ở kiếp trước.
(*) đốc mạch là một trong hai mạch quan trọng trên cơ thể con người, có thể thâu tóm tất cả các kinh dương.
Nhưng rất nhanh, lông mày Lạc Vô Thư đã nhíu lại, khi hắn tu luyện “Thái Thượng Đan Kinh”, đốc mạch bên trong cơ thể căn bản không hiện ra, cho dù hắn biết rất rõ đó là vị trí của đốc mạch.
“Là ta nghĩ nhiều rồi à?”
Lạc Vô Thư vừa nói, vừa lau lớp mồ hôi trên trán.
Nhưng nếu như không có cách nào đả thông kinh mạch ẩn tàng, “Thái Thượng Đan Kinh” sao lại có danh xưng là công pháp hỗn độn vô song?
Căn cốt của một người và cấp bậc các bài công pháp người đó tu luyện có thể quyết định đến phẩm chất khí phủ được mở ra cao hay thấp. Nhưng nếu có thể đả thông được càng nhiều đoạn mạch, phẩm chất khí phủ cũng sẽ tăng lên.
“Cửu Cửu Huyền Thiên Công” sở dĩ có thể trở thành một trong những bài công pháp đứng đầu thiên giới, chính là bởi vì khi hắn bắt đầu khai mở mạch cảnh đã có thể đả thông chín đoạn mạch, xây dựng được căn cơ kiên cố.
Trong đầu Lạc Vô Thư lại lần nữa hiện lên nội dung chương mở đầu của “Thái Thượng Đan Kinh”, hắn bỗng rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, đôi mắt của hắn chậm rãi mở ra, ánh mắt lộ ra tinh quang.
Giờ khắc này, hắn đã hiểu rõ.
“Thái Thượng Đan Kinh” có thể đả thông không chỉ một, mà tận hai đoạn kinh mạch ẩn tàng.
Nhưng mà hắn không thể dùng linh khí để mở, mà cần phải luyện hoá ra viên Thần Mạch Đan, khiến cho đoạn mạch thứ chín và mười từ từ hiện ra.
“Không hổ là công pháp hỗn độn vô song!”
Thấy được điểm này, hô hấp của Lạc Vô Thư bỗng trở nên có chút gấp gáp hơn, trong lòng hắn có chút kích động.
Lạc Vô Thư rất muốn xem xem, khi hắn khai mở hết tất cả mười đoạn kinh mạch, uy lực khí phủ sẽ mạnh như thế nào.
Về phần luyện hoá viên Thần Mạch Đan, đối với người khác mà nói, có lẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng Lạc Vô Thư lại là người như thế nào?
Hắn đã từng là luyện đan sư đệ nhất trên thiên giới. Đối với hắn, việc luyện hoá Thần Mạch Đan đơn giản như uống một ngụm nước thôi.
‘Không bột đố gột nên hồ, luyện hoá đan dược không chỉ nói là xong, nhưng ta nên đi đâu để tìm nguyên liệu chế đan được đây?’