Chương 7: Uy nghiêm của cô gia (1)

Nhờ vào thân phận đệ tử chân truyền của An Di Tuyết, cả nhóm thuận lợi tiến vào sơn môn Thiên Kiếm phái.

(*) đệ tử chân truyền: Thường có không quá 10 người. Một giáo phái sẽ chia thành các chi mạch. Mỗi mạch lại có truyền thừa của riêng mình. Họ sẽ là những ngươi nắm giữ truyền thừa của một mạch, sau này sẽ thành trưởng lão.

Bọn họ đi đến núi Ngọc Tuyết, thiên nhiên ở đó tựa như tiên cảnh. Núi Ngọc Tuyết là ngọn núi được môn phái ban thưởng cho An Di Tuyết sau khi nàng trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm phái. Đây chính là tượng trưng cho thân phận của nàng.

Ở núi Ngọc Tuyết, An Di Tuyết có quyền kiểm soát tuyệt đối.

Nếu một đệ tử bình thường tự tiện tiến vào núi Ngọc Tuyết, An Di Tuyết cũng có thể toàn quyền sinh sát.

Trên núi Ngọc Tuyết có một toà cung điện tráng lệ, gọi là cung Ngọc Tuyết.

Lúc này, An Di Tuyết ngồi ghế bên trên đại điện, nàng nhìn mấy chục hạ nhân An gia và Lạc Vô Thư rồi nói.

"Từ giờ, núi Ngọc Tuyết này sẽ là nhà mới của các ngươi.”

“Nơi đây rất lớn, mà ta chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, không có tâm tư quản lý này kia, nên sau này các ngươi sẽ lo liệu mọi chuyện.”

“Rõ!”

An quản gia dẫn đầu đáp lời, hắn vô cùng hài lòng khi nghĩ đến việc mình sẽ quản lý ngọn núi này về sau.

An Di Tuyết chỉ chuyên tâm tu luyện, tương lai hắn đương nhiên sẽ là chủ nhân của ngọn núi này.

Chiếm núi làm vua, điều này thú vị hơn nhiều so với việc làm một tên quản gia nhỏ nhoi.

“Tí nữa ta sẽ đi bế quan để chuẩn bị cho trận Quần Anh Chi Chiết của Thiên Kiếm phái vào tháng sau."

"Từ bây giờ, ngươi sẽ chịu trách nhiệm quản lý chung ở nơi đây."

An Di Tuyết búng ngón tay, một luồng sáng màu vàng bay về phía Lạc Vô Thư.

"Ở núi Ngọc Tuyết này, tất cả mọi người nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy ta.”

Lạc Vô Thư vươn tay bắt lấy, ánh mắt nhiều người lúc này ngưng trệ, bọn hắn khó có thể tin được chuyện vừa mới xảy ra.

Đặc biệt là An quản gia, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng u ám.

.....

"Hắn chỉ là tên ở rể vô dụng, tại sao đại tiểu thư lại giao lệnh bài cho hắn?"

“Chuyện này không thể được.”

Ngay lập tức, tất cả hạ nhân An gia khe khẽ bàn luận, lẩm bẩm không ngừng. Chẳng lẽ tương lai bọn hắn sẽ phải nghe theo tên ở rể phế vật này hay sao?

Đặc biệt là Mục Nguyên, hắn dùng đôi mắt hung dữ như sói đói nhìn chằm chằm vào Lạc Vô Thư, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

An Di Tuyết ngó lơ tiếng thì thầm của đám hạ nhân. Với nàng, những việc lông gà vỏ tỏi này này không đáng để quan tâm. Điều quan trọng nhất hiện giờ chính là tu luyện và chuẩn bị cho trận Quần Anh Chi Chiến tháng sau.

Theo như những gì An Di Tuyết biết về Lý Khôi, hắn chắc chắn sẽ khiêu chiến nàng trong trận Quần Anh Chi Chiến này. Mà hiện giờ, tu vi của nàng và Lý Khôi vẫn còn chênh lệnh rất lớn.

“Nếu không có chuyện quan trọng, đừng quấy rầy ta."

An Di Tuyết nhìn lướt tất cả mọi người, sau đó di chuyển thân thể rồi biến mất trong tầm mắt bọn họ. Nhưng hình như nàng cảm thấy có điều gì không ổn, nên bổ sung thêm một câu:

“Cho dù có việc, cũng không thể làm phiền ta.”

“Ngược lại còn bị xem là không hoàn thành trách nhiệm.”

Lạc Vô Thư nhìn về hướng bóng dáng An Di Tuyết biến mất, nhẹ nhàng nói.

Hắn biết rất rõ vì sao An Di Tuyết lại đưa lệnh bài cho mình. Nàng muốn dùng một cách khác để trao cho hắn một chiếc bùa hộ mệnh.

Xét cho cùng, An Di Tuyết luôn xem hắn là một tên thư sinh yếu kém. Mà những hạ nhân An gia rất căm ghét hắn.

Tuy nhiên, điều mà An Di Tuyết không ngờ tới là sau khi nàng rời đi, bầu không khí trong đại điện bỗng trở nên căng thẳng.

“Tên phế vật, mau giao lại lệnh bài!“

Một giọng nói mang theo tiếng cười gằn đột ngột vang lên bên trong đại điện.

Lạc Vô Thư khẽ liếc nhìn, người đã lên tiếng chính là Mục Nguyên. Lúc này, sắc mặt hắn vô cùng dữ tợn, hằn đầy sát khí. Mặc dù hắn không dám trực tiếp gϊếŧ chết Lạc Vô Thư, nhưng đánh cho tên phế vật này nửa sống nửa chết thì vẫn có thể.

“Thế nào? Ngươi lại muốn ta thưởng cho hai bạt tai nữa sao?”

Lạc Vô Thư khẽ nói.

“Đại tiểu thư không có ở đây, ngươi cho rằng còn có người bảo vệ ngươi sao?"

Mục Minh lúc này cũng bước ra, thân hình hắn vạm vỡ trông rất doạ người.

“Đại tiểu thư có nói, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy nàng."

Lạc Vô Thư thản nhiên cười.

"Chẳng lẽ ngươi dám làm trái mệnh lệnh của đại tiểu thư?”

"Hahahahaha..."

Mục Minh liếc mắt nhìn An quản gia, sau đó chế nhạo.

"Ngươi là cái thá gì, chỉ là một tên ở rể phế vật, ngươi thật sự cho rằng mình là cô gia của An gia rồi sao?"

“Liệu bây giờ ngươi có dám thử ra lệnh tất cả mọi người có mặt ở đây không?"

Mục Minh là lão đại trong đám thị vệ, cho nên uy tín của hắn khá cao. Hắn nói xong, lập tức có rất nhiều người lên tiếng hưởng ứng.

“Buồn cười, cái tên ở rể phế vật này dám ra lệnh cho lão tử sao, đi ăn cứt đi.”

"Có muốn ta đ*i lên mặt của ngươi, để cho ngươi ngộ ra thân phận của mình không?”

“Một chút uy nghiêm cũng không có, còn muốn quản chúng ta, ngươi xứng sao?"



Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt u ám của An quản gia lúc này cũng giãn ra, hắn nở nụ cười:

“Cô gia, để tốt cho ngươi, tạm thời ta sẽ giữ gìn lệnh bài giúp ngươi.”

"Sau khi ngươi được mọi người tin phục, ta sẽ trả lại lệnh bài cho ngươi.”

Lạc Vô Thư mỉm cười, không nói gì, chỉ đạp mạnh chân, lướt về phía Mục Nguyên rồi vươn bàn tay ra.

“Chát!”

Có một âm thanh to rõ vang lên.

Không giống như những lần trước, thân thể Mục Nguyên lần này trực tiếp bị văng ra, sau đó ngã xuống đất như một con chó bị quẳng cho chết.

"Phụt!”

Mục Nguyên phun ra một ngụm máu xen kẽ mấy cái răng. Lúc này, sắc mặt hắn vô cùng hung dữ, Mục Nguyên gầm lên một tiếng đầy tức giận.

“Tên phế vật chết tiệt, lão tử gϊếŧ ngươi."

Phù phù!

Quyền phong gào thét, Mục Nguyên sát khí đầy người, tung một cú đấm về phía Lạc Vô Thư.

Lúc này, nhiều người vẫn cảm thấy Lạc Vô Thư là một tên phế vật, hắn chỉ thừa cơ hội đánh lén Mục Nguyên mà thôi.

Một khi Mục Nguyên đã ra tay, Lạc Vô Thư chắc chắn sẽ chết.

"Ngươi thật sự cho rằng ta dễ nói chuyện sao?"

Trong mắt Lạc Vô Thư hiện lên một chút nóng nảy. Hắn giơ lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng ngăn cản nắm đấm của Mục Nguyên, sau đó dùng tay trái của mình tát thêm một bạt tai.

“Chát!”

Thân thể Mục Nguyên lại bị ngã văng ra đất. Lạc Vô Thư tiếp tục lướt người lên, trực tiếp giẫm một cước xuống yết hầu hắn.

Một âm thanh răng rắc vang lên, không khí lúc này như bị ngưng trệ.