Thời gian trôi như nước chảy, với đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm phái mà nói, nửa tháng vừa rồi đã trôi qua chỉ bằng một cái búng tay.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, lúc này, bầu không khí trong Tiềm Long Uyên vô cùng nóng bỏng. Bởi vì hôm nay là ngày mà ba người Lạc Vô Thư cùng với trưởng lão chấp pháp và Khâu Thành Cảnh có ước định quyết chiến trên Thiên Hình đài.
Mặc dù rất nhiều người đối với kết quả của cuộc tỷ thí này đã sớm hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn có vô số người lao về phía quảng trường trong Thiên Hình điện.
Một tên đệ tử mới vào Thiên Kiếm phái chưa được bao lâu mà đã có hai trận tử chiến trên Thiên Hình đài. Hơn nữa, đối tượng của trận quyết chiến này là đệ tử nội môn và trưởng lão chấp pháp ở ngoại môn, điều này chưa từng có trong lịch sử của Thiên Kiếm phái.
Chẳng bao lâu sau, trên quảng trường Thiên Hình đài đã kín hết chỗ ngồi. Nhưng đoàn người vẫn nối đuôi nhau không dứt, gia nhập đội ngũ xem trò vui. Thậm chí ngay ở khu vực dành cho đệ tử nội môn có không ít người đến đây để theo dõi trận chiến hôm nay. Hiển nhiên bọn họ cũng hiếu kỳ, bên trong ngoại môn lại xuất hiện một tên đầu gai như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại không biết sống chết như vậy?
Nếu như đối phương đủ tự tin với thực lực của bản thân, thì miễn cưỡng có thể giải thích được việc khiêu chiến với Khâu Thành Cảnh. Nhưng ngay cả trưởng lão chấp pháp ngoại môn cũng dám khiêu chiến, tên nhóc này hoàn toàn không biết tự lượng sức mình, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra được, là tên ngu ngốc nào lại dám liều mạng như thế?
Hơn nữa, bọn hắn còn nghe nói, ba người cùng nhau liên thủ khiêu chiến mới chỉ có tu vi khí phủ cảnh sơ kỳ.
Tất nhiên, những điều này không ngăn cản được tâm tư muốn xem náo nhiệt của bọn hắn. Hơn nữa, bọn hắn còn có thể nhân tiện đến đây ủng hộ trưởng lão chấp pháp và Khâu Thành Cảnh, thiết lập mối quan hệ với hai người họ.
"Khâu huynh, ngươi có nắm chắc về cuộc tỷ thí này không?"
Ở bên cạnh Khâu Thành Cảnh, một đệ tử nội môn mở miệng hỏi.
Nghe được lời của hắn, trên mặt Khâu Thành Cảnh lộ ra một nụ cười âm lãnh: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Nói xong, trên người hắn bộc phát một khí tức mạnh mẽ, lóe lên một chút rồi biến mất trong nháy mắt.
"Ngự khí cảnh hậu kỳ?"
Trong mắt người kia xẹt qua tia kinh dị, chắp tay đáp: "Trước tiên ta xin chúc mừng Khâu huynh."
"Chỉ dựa vào thực lực của Khâu huynh đã có thể gϊếŧ chết ba người kia, căn bản không cần trưởng lão chấp pháp xuất thủ."
"Có thể gϊếŧ chết?"
Khâu Thành Cảnh nhếch miệng không cho ý kiến, sau đó nở nụ cười âm hiểm tàn khốc.
"Là gϊếŧ chết không toàn thây."
"Nhất là tên phế vật ở rể kia, lão tử nhất định sẽ khiến hắn hối hận khi xuất hiện trên đời này, hối hận vì đã dám trêu chọc ta."
"Ta muốn ở trước mặt tất cả mọi người, chà đạp nhân phẩm của hắn, hung hăng làm nhục hắn ta cho đến chết."
Cảm nhận được sát khí biếи ŧɦái của Khâu Thành Cảnh từ trong những lời nói của hắn, người nọ đột ngột rùng mình một cái. Giờ khắc này, Khâu Thành Cảnh giống như một con sói rừng, cực kỳ nguy hiểm.
"Không biết Khâu huynh đã nghĩ ra cách làm nhục, dằn vặt hắn ta chưa?"
Ánh mắt Khâu Thành Cảnh đầy thú vị nhìn về người nọ: "Ngươi có gợi ý gì không?"
“Không dám, không dám, nhưng Khâu huynh vẫn có thể tham khảo một chút."
Người nọ khẽ cười, biểu cảm trên mặt hắn lúc này giống Khâu Thành Cảnh như đúc, sau đó hắn ghé sát vào lỗ tai Khâu Thành Cảnh.
Một lúc sau, nụ cười biếи ŧɦái trên mặt bọn hắn ngày càng đậm, ánh mắt họ trao nhau đều có biến hóa rõ ràng, giống như tri kỷ nghìn năm khó tìm vậy.
Có lẽ là sự đồng cảm giữa những người đồng môn.
….
….
Thời gian trôi đi từng giờ từng phút. Một buổi sáng chậm rãi trôi qua.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi, cái nắng từ ánh mặt trời như thiêu như đốt khiến bọn hắn cảm thấy không thể kiên nhẫn nổi nữa.
"Ba tên không biết sống chết kia, chẳng lẽ chúng trêu đùa chúng ta đấy à?"
"Cố ý ước định tử chiến trên Thiên Hình đài, sau đó nhanh chân trốn không thấy tung tích?"
Ngay khi những lời này vừa nói ra, càng có nhiều tiếng nói bất mãn giữa đám đông vang lên.
"Lời ngươi nói có lý, quả thật có khả năng này."
“Sau khi đánh một trận trên Thiên Hình đài từ nửa tháng thì căn bản không gặp được ba người họ ở trong Tiềm Long Uyên."
"Thì ra ba tên phế vật này khi đó đã có dự định chạy trốn rồi."
Đám đông càng lúc càng trở nên bất mãn.
"Ba tên phế vật chết tiệt này, dám hại chúng ta đứng ở chỗ này chờ không bọn hắn cả một buổi sáng."
"Bọn hắn coi chúng ta như khỉ để diễn trò sao? Thật là quá đáng."
"Ghê tởm, nếu như lần sau để lão tử đυ.ng phải ba người bọn hắn, nhất định gϊếŧ không tha."
…
Nghe được những tiếng phẫn nộ không ngừng vang lên trong quảng trường, nụ cười của Khâu Thành Cảnh càng thêm nồng đậm. Lúc này, hắn cũng không vì đợi quá lâu mà mất kiên nhẫn, vì chính hắn cũng vừa mới gọi người đi chuẩn bị xong, đợi lát nữa còn dằn vặt ba người Lạc Vô Thư.
Bá!
Khâu Thành Cảnh đột nhiên vận khinh công, đạp qua đầu của các đệ tử ngoại môn lướt đến Thiên Hình đài. Nhất thời, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như vừa bị sỉ nhục sâu sắc.
Khâu Thành Cảnh cũng không để ý đến điều này. Đối với hắn, bọn người kia chỉ là đám đệ tử ngoại môn, có thể bị hắn đạp vào đầu chính là một loại vinh hạnh.