Chương 39: Ánh tà dương đỏ như máu

Lạc Vô Thư liếc qua Mạc Phàm, trên mặt hiện lên một vạch đen, cái tên này không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?

Không chỉ có Mạc Phàm, Tằng Triết mà những người khác cũng đang kinh ngạc nhìn Yêu Nguyệt, sợ là tên này so với Lạc Vô Thư còn khó đối phó hơn!

Trong lòng của hắn, cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt. Tuy đám Lạc Vô Thư chỉ có ba người, nhưng cả ba đều không bình thường!

Một tên mập yêu nghiệt, một tên...nhân yêu yêu nghiệt.

Còn một tên khác càng yêu nghiệt hơn... đó chính là cái tên ở rể kia.

Làm thế nào để chơi lại ba tên yêu nghiệt này?

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nhìn Lạc Vô Thư một cách thận trọng, sau đó co cẳng... bỏ chạy.

Lạc Vô Thư nhàn nhạt nhìn lướt qua bóng lưng của Tằng Triết, sau đó hờ hững nhìn về phía người của Quỷ Kiếm phái: "Đồng đội của ngươi đi rồi, ta muốn các ngươi ở lại làm kẻ chết thay cho hắn."

Nghe được lời của Lạc Vô Thư, sắc mặt của đá người Quỷ Kiếm phái bỗng trở nên lạnh lẽo, đánh về phía Tằng Triết.

"Tên khốn kia, còn muốn lão tử bọn ta làm lá chắn chết thay cho ngươi sao?"

Công phu Ám Ảnh Bộ của bọn hắn tuy vô dụng đối với Lạc Vô Thư, nhưng với Tằng Triết, phương diện tốc độ của bọn hắn quả thực có chút ưu ái trời cho.

Đám người Quỷ Kiếm phái vung một nhát kiếm vô cùng sắc bén, chém thẳng vào lưng của Tằng Triết.

Keng!

Tằng Triết dường như sớm dự liệu được điều này, vung ngang kiếm ra cản một chiêu kia. Nhưng Quỷ Kiếm phái làm sao chỉ có một người muốn gϊếŧ tên phản bội như hắn, đám người kia lập tức nhanh chóng tiến lên.

Thổi phù một tiếng, thân ảnh của Tằng Triết trực tiếp bị trường kiếm xuyên thủng, sau đó ngã xuống.

Người của Quỷ Kiếm phái cũng nhân lúc này, nhìn thoáng qua Lạc Vô Thư, hiển nhiên cũng đang có ý nghĩ muốn chạy trốn.

Đúng lúc này, thân ảnh của Lạc Vô Thư cũng chuyển động. Tuy tốc độ của Quỷ Kiếm phái rất nhanh, nhưng Lạc Vô Thư thậm chí còn nhanh hơn bọn hắn.

Trong chốc lát, Khai Sơn Chưởng rơi xuống, bá đạo gϊếŧ chết hai người kia.

Đám người còn ở lại sớm đã không còn tinh thần chiến đấu, giống như đang chờ gánh lấy thất bại cuối cùng.

"Lạc sư huynh, xin hãy tha mạng!"

"Cha, tha mạng cho ta!"

"Yêu huynh, tha mạng cho ta đi!"

Đệ tử Thiên Kiếm phái không ngừng cầu xin sự thương xót của ba người.

"Chúng ta vốn không có ác ý đối với các ngươi, oan có đầu nợ có chủ, vì vậy xin ba vị hãy tha cho chúng ta."

"Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Dịch Thiên Nam, Phí Tử An và mấy tên súc sinh kia, bọn hắn có dã tâm đối với ba vị, bọn hắn mới thật sự là kẻ đáng chết."

"Chúng ta thề, sau này, nhất định sẽ xem ba vị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

Lạc Vô Thư mỉa mai quét mắt nhìn đám người kia một chút, không hề nhúc nhích, bây giờ mới cầu xin tha thứ, vậy Yêu Nguyệt bị thương, ai sẽ thay hắn chịu?

Hành động của hắn cũng giống như Yêu Nguyệt, tiếp tục ra tay sát phạt như cũ.

Trái lại, Mạc Phàm dừng động tác múa trường kiếm, như có như không liếc nhìn đám người: "Thật sao?"

Một số người lộ ra vẻ vui mừng, liên tục nói phải.

Nhưng bọn hắn lập tức nhìn thấy Mạc Phàm một tay cầm kiếm, một tay khác chắp sau lưng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

"Vậy còn không mau quỳ xuống, gọi ta một tiếng cha?"

"Ngươi..."

Sắc mặt của bọn hắn lập tức hiện ra vẻ khó xử.

"Phi...Hiện tại lời của cha cũng không nghe, thế mà còn hy vọng các ngươi về sau chỉ hướng về mỗi chúng ta, xem chúng ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó sao?"

Mạc Phàm hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, đồng thời định nhấc trường kiếm trong tay lên. Sắc mặt của một số người lập tức biến đổi, cùng nhau quỳ xuống:

"Cha, chúng ta nhất định sẽ chỉ coi ngươi là Thiên Lôi, sai đâu đánh đó!"

"Rất tốt, rất tốt!"

Mạc Phàm cười to nói: "Vậy sau này, ta nói cái gì các ngươi cũng đều nghe sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Khuôn mặt của đám người kia tràn đầy vẻ nịnh nọt, giờ phút này, tính mạng quan trọng hơn tôn nghiêm.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

(*)Là ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi.

Chờ bọn hắn trở thành đệ tử nội môn, mối thù này sẽ từ từ có cơ hội để thanh toán.

"Vậy các ngươi hãy nghe theo mệnh lệnh của cha, mau tự sát đi!"

"Vâng!"

Nghe thấy mệnh lệnh, vài người theo phản xạ đáp lại. Mạc Phàm cao ngạo nhìn về phía Lạc Vô Thư, như thể đang khoe khoang.

Nhìn thấy cách ta không đánh mà thắng như thế nào chưa?

Lời đã thốt ra, bỗng có vài người kịp phản ứng lại, vẻ nịnh nọt trên mặt thay bằng vẻ nổi giận:

"Tên mập chết bầm kia, ngươi đang chơi ta."

"Đúng vậy! Giờ các ngươi mới biết sao?"

Trên khuôn mặt của Mạc Phàm lộ ra nụ cười khiến người khác rét lạnh.

"Lão tử tới cứu các ngươi, các ngươi lại muốn lấy oán trả ơn, nối giáo cho giặt, dồn ta vào chỗ chết."

"Bây giờ lại muốn cầu xin ta tha thứ, ngươi đang nằm mơ sao?"

"Tỉnh mộng đi!"

Xoạt!

Mạc Phàm nâng cánh tay lên, trường kiếm trong tay tràn ngập sức mạnh đáng sợ. Lúc này hắn dường như lĩnh ngộ toàn bộ uy lực trong thanh kiếm của mình.

Một kiếm quyết định sinh tử, muốn ngươi sống, thì ngươi sẽ sống, muốn ngươi chết, thì ngươi liền chết.

Ong! Ong!

Giữa trời đất, tiếng kiếm reo cùng tiếng thương cùng nhau vang vọng, quanh quẩn trong Đoạn Long Cốc.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lạc Vô Thư lộ ra nụ cười đã giấu trong lòng bấy lâu, hai người này quả nhiên không làm hắn thất vọng.

Mà những người còn lại, sớm đã ngốc trệ ngay tại chỗ.

Ba người này, coi bọn họ là cái gì rồi?

Càng đánh càng mạnh, bọn này lấy thuốc ở đâu ra vậy chứ?

Khung cảnh hóa thành một cuộc đồ sát đơn phương, chẳng bao lâu sau, trong Đoạn Long Cốc chỉ còn lại từng cỗ thi thể.

Ánh tà dương đỏ quạch như máu, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Đoạn Long cốc cũng đầy rẫy máu tươi, tràn ngập không khí bi thương.

**Hôm này cuối tuần mình có up thêm một chương nữa, mong mọi người ủng hộ 🥺***