Chương 18: Nhóm lửa đốt viện

Vừa đảo mắt, một ngày đã trôi qua.

Bên trong mật thất, Lạc Vô Thư nhìn viên Tụ Linh đan và Thanh Tâm Ngưng Thần đan vừa luyện chế xong ở trước mặt, trong mắt tràn ngập chờ mong. Đả thông mười đoạn kinh mạch sẽ mở ra được khí phủ như thế nào đây?

Lạc Vô Thư nuốt viên Thanh Tâm Ngưng Thần Đan, sau đó bắt đầu vận chuyển ‘Thái Thượng Đan Kinh’. Ngay lập tức, linh khí trong mật thất rung động một cách kịch liệt, liên tục không ngừng hội tụ về phía hắn.

Thần thức tiến vào trong cơ thể, mười đoạn kinh mạch đồng loạt mở ra, dẫn đường cho linh khí hội tụ về phía bụng dưới, giống như hình thành lốc xoáy, không ngừng xoay tròn.

Khi xoay tròn đến cực điểm, lốc xoáy kia dường như hóa thành một điểm, tự tạo thành một không gian huyền ảo.

Vùng không gian này, dường như vô cùng bé, lại dường như vô cùng lớn.

Khi điểm nhỏ kia được hình thành, luồng linh khí đang gào thét ở trong kinh mạch đột nhiên điên cuồng lao vào bên trong nó.

Khi linh khí tràn vào bên trong điểm nhỏ kia, giống như vũ trụ vừa mới sơ khai, sự sống bắt đầu xuất hiện, tiến hóa thành không gian, hình thành khí phủ.

Thần sắc của Lạc Vô Thư vẫn bình tĩnh, tiếp tục quá trình mở khí phủ.

Sau khi nuốt Tụ Linh đan vào, thần thức của hắn tiến vào bên trong khí phủ.

Ở bên trong vùng không gian thần bí này, linh khí không ngừng dũng mãnh tràn vào, hóa thành ánh sáng màu trắng nở rộ, tràn ngập cả khí phủ.

Trong quá trình phát triển khí phủ, các cấp độ khác nhau của khí phủ sẽ hình thành dựa theo căn cốt, thiên phú và nền tảng tu vi của mỗi người.

Màu trắng, màu xanh, màu tím, màu vàng.

Lúc này thần thức của Lạc Vô Thư đang hoàn toàn tập trung vào những thay đổi của khí phủ. Mặc dù phẩm chất của khí phủ không chứng minh được điều gì, nhưng nó cũng rất quan trọng. Khí phủ có phẩm chất cao, khi chiến đấu với người khác cũng sẽ phát huy ra ưu thế không tầm thường.

Trong ánh sáng màu trắng có ánh sáng màu xanh hiện ra, nhuộm xanh cả khí phủ. Khi ánh sáng màu xanh càng lúc càng nồng đậm, có một tia ánh sáng màu tím sinh ra, lan ra một cách nhanh chóng, hóa thành khí phủ màu tím.

"Chỉ là màu tím thôi hay sao?"

Ngay khi Lạc Vô Thư cảm thấy hơi mất mát, có ánh sáng màu vàng thoáng hiện lên trong khí phủ, tăng phẩm chất của khí phủ này lên.

"Là khí phủ màu vàng có phẩm chất cao nhất."

Lạc Vô Thư cảm thấy vui vẻ, thế này còn tạm được. Nếu không thì chẳng phải ‘Thái Thượng Đan Kinh’ sẽ thẹn với danh xưng là công pháp hỗn độn vô song hay sao.

Nhưng mà, ngay khi Lạc Vô Thư chuẩn bị thu hồi thần thức rời khỏi khí phủ thì ánh sáng vàng nồng đậm kia đột nhiên tiêu tán.

Khí phủ của hắn hóa thành vô sắc, một mảnh trong suốt.

"Chuyện này…"

Lạc Vô Thư biến sắc, khí phủ màu vàng của lão tử đâu rồi?

Không để ý tới chuyện khác, hắn nuốt toàn bộ số Tụ Khí đan còn lại. Trong nháy mắt, có một luồng linh khí gần như cuồng bạo hoành hành ở bên trong kinh mạch, không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong khí phủ.

Nhưng mà khí phủ trong suốt vẫn không hề có một chút thay đổi nào như cũ.

Kết cục vốn đã được định đoạt!

Ngay tại giờ phút này, trong đầu Lạc Vô Thư bỗng nhiên hiện lên một câu... khí phủ Hỗn Độn Vô Song.

Tuy nhiên, Lạc Vô Thư trở nên cáu kỉnh. Khí phủ Vô Song cái khỉ gì, lão tử chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cũng may Thanh Tâm Ngưng Thần đan đã phát huy hiệu quả, khiến cho Lạc Vô Thư nhanh chóng bình tĩnh lại. Thần thức của hắn bắt đầu quan sát vấn đề phẩm chất của khí phủ... Cũng may, phẩm chất của nó dường như cũng không kém hơn khí phủ màu vàng bao nhiêu.

Lòng bàn tay nâng lên, ngay lập tức có linh khí trong suốt hội tụ ở bên trên, đánh vào không trung.

"Đoành!"

Đột nhiên mật thất chấn động, không khí nổ tung, có âm thanh của một tiếng nổ khủng khϊếp không ngừng vang vọng.

"Thôi được, cứ xem ngươi là khí phủ Hỗn Độn Vô Song vậy."

Lạc Vô Thư khẽ thở dài. Ngoại trừ việc khí phủ này không có màu sắc gì, uy lực và phẩm chất của nó dường như còn mạnh mẽ hơn khí phủ màu vàng.





Lạc Vô Thư bước ra khỏi mật thất, không nhìn thấy Cổ Đống nên trực tiếp xuống núi, quay về Tiềm Long Uyên. Không cần nghĩ cũng biết, Cổ Đống ắt hẳn mới ăn xong Cửu Chuyển Hư Linh đan, vẫn còn đang bế quan ở bên trong.

Sau khi mở khí phủ, khí chất trên người Lạc Vô Thư trở nên xuất chúng hơn so với lúc trước vài phần, cách biệt một trời một vực khi so với lúc hắn còn là tên thư sinh ở thành An Thiền.

"Ồ?"

"Tên ở rể phế vật kia cũng dám xuất hiện?"

"Chẳng lẽ hắn biết tránh được mùng một, không trốn được mười lăm nên trở về cúi đầu chịu thua hay sao?"



...

Dọc theo đường đi, có rất nhiều đệ tử ngoại môn thấp giọng trao đổi, chỉ trỏ Lạc Vô Thư. Từng ánh mắt khinh thường, châm chọc đều hướng về phía hắn. Những âm thanh này đều lọt vào tai Lạc Vô Thư, khiến cho hắn nhíu mày khó hiểu, có cái gì mà ta phải trốn?

Tuy nhiên, hắn cũng không để ý lắm. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức hiểu được là bởi vì chuyện gì…

Tiểu viện mà hắn ở đã biến thành đống tro tàn, bên trên còn cắm một tấm biển gỗ, viết sáu chữ bằng máu… ‘Người đốt viện, Khâu Thừa Bật!’

Cảnh tượng bất ngờ này khiến cho Lạc Vô Thư hơi sửng sốt. Ngay lập tức, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, ở chỗ sâu trong đôi mắt lại trào ra sát ý mãnh liệt.

"Đây là làm sẵn bài vị cho bản thân mình hay sao?"

Hắn tiến lên, nhổ tấm biển gỗ lên, bẻ thành hai, sau đó, hắn cầm phần có chữ Khâu Thừa Bật ở trong tay.

Hắn không biết Khâu Thừa Bật là ai. Nhưng chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ biến người này thành một xác chết.

"Ngươi có biết Khâu Thừa Bật ở chỗ nào không?"

Lạc Vô Thư nhìn về phía một người, ánh mắt lạnh lùng mang theo ý bức người.

Tiếp xúc với ánh mắt của Lạc Vô Thư, người nọ đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy sợ hãi, đây là ánh mắt như thế nào? Là sát thần hay sao?

Không dám chần chờ lâu, người nọ ấp a ấp úng nói.

"Biết… Biết!"

"Dẫn đường!"

Lạc Vô Thư nói.

"Không thể đi!"

Nhưng đúng lúc này, tên mập đi ra khỏi sân ở cách đó không xa. Lúc này khuôn mặt phì nộn của hắn ta sưng tấy bầm dập, trông càng phì nộn hơn trước. Lạc Vô Thư nhìn mà đau lòng, hiển nhiên hắn bị đánh không nhẹ.

"Mạc Phàm, ngươi làm sao vậy?"

"Người yếu sẽ bị bắt nạt, làm gì có nhiều tại sao như vậy."

Mạc Phàm nhún vai phản bác.

"Cũng là do Khâu Thừa Bật đánh?"

Lạc Vô Thư hỏi. Mạc Phàm gật gật đầu.

"Nếu không phải hắn người đông thế mạnh, lão tử nhất định phải đánh chết hắn."

"Người đông thế mạnh hay sao..."

Lạc Vô Thư lẩm bẩm, bất chợt, ánh mắt của hắn trở nên lạnh như băng.

"Đi, ta mang ngươi đi trả thù, không chỉ là hắn, tất cả những người liên quan đừng hòng thoát tội."

"Ngươi muốn làm gì?"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, là nam nhân tuấn mỹ đã cùng thông qua khảo hạch với hắn, Yêu Nguyệt.

Hắn ta nhìn thoáng qua Lạc Vô Thư, nói:

"Quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn, đừng hành động theo cảm tính, phải biết rằng thực lực của tên mập cũng không yếu hơn ngươi."

Đương nhiên, Yêu Nguyệt chỉ nói chứ không hề có ý giúp đỡ.

"Ngại quá, ta bận từ sáng sớm đến tối. Hôm nay chúng ta sẽ báo thù, tuyệt đối không để qua đêm."

Lạc Vô Thư vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Mạc Phàm:

"Ngươi có tin ta hay không?"

Mạc Phàm hơi sửng sốt, đột nhiên gật đầu thật mạnh. Đối với Lạc Vô Thư, hắn ta dường như có một loại tín nhiệm không thể giải thích được. Hai người không hề chần chờ, bay thẳng đến nơi ở của Khâu Thừa Bật, để lại Yêu Nguyệt còn đang kinh ngạc cùng với những người đang hóng chuyện.

Giận quá mất khôn sao? Thế nhưng có ích lợi gì?

Khi thân ảnh Lạc Vô Thư và Mạc Phàm đi đến chỗ ở của Khâu Thừa Bật, phía sau cũng có một loạt ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ.

"Lạc Vô Thư? Cái tên ở rể phế vật kia cũng dám chủ động tới cửa khıêυ khí©h?"

"Ha ha ha... Hắn nghĩ rằng có thể tiến vào Thiên Kiếm phái ta là có thể nở mày nở mặt ở ngoại môn hay sao? Vậy mà không hề có chút kính sợ nào?"

"Ngoại viện ngọa hổ tàng long, Khâu sư huynh lại là người nổi bật trong đám đệ tử ngoại môn, thực lực trong nhóm hai mươi người đứng đầu, mà hắn chỉ là tên ở rể phế vật thôi."

"Phải biết rằng Khâu sư huynh đốt tiểu viện của hắn, chính là vì muốn tốt cho hắn, muốn nói cho hắn biết, làm người cần phải biết tiến biết lui, phải thức thời, thế nhưng hắn lại không hề biết ơn, muốn lấy oán trả ơn hay sao?"





"Câm miệng!"

Nghe thấy nhưng lời nói khó nghe đến cực điểm ở phía sau, sắc mặt của Mạc Phàm lộ vẻ vô cùng tức giận. Bọn họ mới là người bị hại, tại sao ở trong mắt những người này lại lỗi lầm thuộc về bọn họ rồi?

"Tên mập chết tiệt, còn dám hung hăng với chúng ta, chờ lát nữa Khâu sư huynh đi ra, ta xem ngươi còn có thể hung hăng nữa hay không."

"Đến lúc đó, ta nhất định bảo Khâu sư huynh đánh cho ngươi một trận đến mức ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra."

Chát!

Bóng dáng của Lạc Vô Thư bỗng nhiên chuyển động, lập tức có tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Ngay sau đó, mọi người kinh ngạc nhìn thấy người vừa nhục mạ Mạc Phàm trực tiếp bị hất ngã về phía sau. Máu tươi trộn lẫn với răng bắn ra giữa không trung, hắn rơi xuống đất giống như một con chó chết.

Từ đầu tới cuối, Lạc Vô Thư thậm chí không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, không nói lời nào.

Sau đó, hắn bình tĩnh cắm tấm biển gỗ viết ba chữ Khâu Thừa Bật ở trước cửa, trông giống như bia mộ. Làm xong tất cả những điều này, Lạc Vô Thư lấy ra mồi lửa đã chuẩn bị sẵn, nhóm lửa đốt viện, hình như muốn trực tiếp hỏa táng Khâu Thừa Bật theo tiểu viện này.

Hắn ngại phiền toái, nhưng không sợ phiền toái.

Hôm nay, hắn muốn nhìn xem ngoại môn này ngọa hổ tàng long như thế nào? Có kẻ nào dám cản hắn không?