Chương 13: Ngươi điên rồi sao?

Xa xa, có một con tiên hạc bay nhanh tới gần Thiên Kiếm phái.

“Gia gia, lần này chúng ta đã lấy được Cỏ Huyền Ngưng và bảy quả Ngọc Bích Vân, ngươi nhất định sẽ có thể luyện chế thành công ra viên Thất Chuyển Hư Linh Đan.”

Một thiếu nữ đang ngồi trên lưng tiên hạc, khuôn mặt tràn đầy sức sống thanh xuân, đang mở miệng nói.

“Hi vọng là vậy!”

Ông lão cưng chiều, vuốt tóc nàng ta.

"Chỉ là việc luyện chế Thất Chuyển Hư Linh Đan rất khó, gia gia cũng không quá chắc chắn."

“Gia gia là luyện đan sư giỏi nhất của Thiên Kiếm phái, nếu ngươi không làm được, thì còn ai làm được?"

Thiếu nữ nhìn Thiên Kiếm phái ẩn hiện trước mắt, trong lòng vô cùng mong đợi.





"Ha ha ha ..."

Nghe được lời mỉa mai của Lý trưởng lão, Lạc Vô Thư đột nhiên bật cười.

Cười xong rồi, hắn liền phất tay áo rời đi, không hề nói thêm bất kỳ một câu dư thừa!

Bởi vì hắn biết, dù hắn có nói gì vào lúc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, thậm chí còn tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm.

Hắn thực sự tức giận, nhưng tâm lại sáng như gương.

Hiện giờ hắn còn chưa khai mở phí phủ, nên không phải là đối thủ của những người có tu vi cảnh giới ngự khí phủ.

Nhưng ngày tháng còn dài (*) ...

(*) 山高水远 - cao sơn thuỷ viễn, là thành ngữ trung quốc mô tả một cuộc hành trình dài.

Hắn sẽ giữ mối thù này trong tim.

“Chỉ là một tên ở rể phế vật, ai thèm quan tâm ngươi có thể gia nhập Thiên Kiếm phái hay không."

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau Lạc Vô Thư.

Hắn dừng bước, quay đầu nhìn đám người đã rớt trong bài khảo hạch.

Lúc này, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt nhiều người còn lộ ra vẻ dữ tợn, điên cuồng.

“Tất cả là do tên ở rể hèn mọn này, hắn không thể gia nhập Thiên Kiếm phái thì thôi, còn hại chúng ta cũng không thông qua bài khảo hạch.”

"Mọi người cùng nhau ra tay phế hắn đi!”

Lời vừa nói xong, một số người bắt đầu lướt đến, định đánh úp Lạc Vô Thư.

Lý trưởng lão là trưởng lão ngoại môn của Thiên Kiếm phái, bọn họ không dám đắc tội với ông ta.

Nhưng Lạc Vô Thư ...

Nghe nói, hắn chỉ là tên ở rể không ai thèm. Cho dù hắn có An Di Tuyết ở núi Ngọc Tuyết gì đó chống lưng cho hắn thì sao chứ?

Miễn là Lạc Vô Thư không chết, vị An Di Tuyết cao cao tại thượng kia chưa chắc gì sẽ vì một tên ở rể phế vật mà báo thù bọn hắn. Huống hồ, gia tộc sau lưng bọn họ cũng không phải là loại vô danh tiểu tốt.

Lạc Vô Thư nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

Quả nhiên, người hiền thường bị bắt nạt!

Bọn hắn biết Lý trưởng lão cố ý tăng độ khó bài khảo hạch thì không dám nói gì, nhưng khi thấy hắn dễ bị ăn hϊếp nên muốn trút giận lên người mình?

Nghĩ đến đây, khoé miệng Lạc Vô Thư nhếch lên nụ cười lạnh, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn.

Bùm!

Một sức mạnh đáng sợ bùng phát từ Lạc Vô Thư, hắn bắt đầu liên tục tung ra từng cú đấm.

"Băng quyền!”

Uy lực của cú đấm như khiến xung quanh long trời lở đất.

Bọn hắn không thể đối phó với Lý trưởng lão, nhưng ngay cả người không vượt qua bài khảo hạch đang đứng trước mặt này ...

"Bùm bùm bùm..."

Âm thanh va chạm khủng khϊếp vang lên. Những cú đánh mạnh mẽ liên tục phát ra. Từng người một lần lượt bị đẩy lui, ngã nhào xuống đất.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều vô cùng bàng hoàng. Bọn hắn thật sự không hiểu, vì sao Lạc Vô Thư, người chưa khai mở khí phủ, lại sở hữu sức mạnh đè bẹp những võ sĩ có tu vi cảnh giới khí phủ?

Có lẽ nào tên này vốn có thần lực trời sinh sao?

Bên ngoài Long Môn điện, Lý trưởng lão nhìn chằm chằm Lạc Vô Thư, trong mắt mang theo ý tứ sâu xa. Cái tên yêu nghiệt Lạc Vô Thư khiến ông ta vô cùng bất ngờ. Những kẻ vừa mới khai mở khí phủ sơ kỳ kia căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Điều này khiến ông ta có chút do dự.

Thiên kiếm phái, không giống như những gì Lạc Vô Thư đã nói, không coi trọng thiên tài.

Ngược lại, bọn họ cực kỳ coi trọng.

Một khi các vị cấp cao của Thiên Kiếm phái biết rằng hôm nay ông đã tự tay từ chối một thiên tài gia nhập môn phái, chắc chắn ông ta sẽ phải chịu hậu quả không thể gánh nổi.

Suy cho cùng, dù ông cũng chỉ là một trưởng lão ngoại môn nhỏ bé, nhưng đối với những đệ tử tham gia khảo hạch, quyền thế của ông cũng đủ một tay che trời.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý trưởng lão càng lạnh lẽo. Lạc Vô Thư đã thể hiện thiên phú của mình như vậy, đợi thêm mấy năm nữa, khi tài năng của hắn thật sự chín muồi, chắc chắn ông ta sẽ bị trả thù…

Nếu như vậy, chỉ có thể phế hắn!

Vốn dĩ Lý trưởng lão muốn nể mặt An Di Tuyết, không hoàn toàn đối phó với Lạc Vô Thư, nhưng hiện tại, ông ta đã không còn đường lui.

Hơn nữa, ông ta ít nhiều thì cũng là trưởng lão ngoại môn, An Di Tuyết sẽ không vì một tên phế vật như vậy mà so đo với mình.

“Người nào có thể đánh bại Lạc Vô Thư, Thiên Kiếm phái hôm nay sẽ phá lệ nhận thêm một người nữa.”

Lý trưởng lão hạ quyết tâm, hung tợn nói.

“Lão già!”

Lạc Vô Thư nhắm hai mắt lại, sát niệm lạnh lùng bùng lên.

"Bùm ..."

Lúc này, một nhóm người xuất thủ cùng một lúc, tấn công về phía Lạc Vô Thư. Số lượng đông gấp hàng chục lần so với lúc trước, khoảng chừng hơn 500 người!

Hôm nay có gần một ngàn người tham gia khảo hạch, hiện tại, một nửa trong số họ bắt đầu tấn công Lạc Vô Thư để có được vị trí duy nhất gia nhập Thiên Kiếm phái.

Nhìn thấy cảnh này, Lý trưởng lão lộ ra vẻ mặt sảng khoái, cười ha ha.

“Tên ở rể phế vật nhà ngươi thật sự cho rằng An Di Tuyết sẽ báo thù cho ngươi sao?"

"Lão phu chỉ cần nói một câu là có thể lấy mạng con kiến hôi nhà ngươi ."

Lạc Vô Thư nhanh chóng rút lui, hắn còn chưa có cái tự tin một người đấu với năm trăm người có tu vi cảnh giới khí phủ sơ kỳ.

Tuy nhiên, những người này đã sớm đoán được điều đó, bọn hắn tản ra xung quanh, bao vây Lạc Vô Thư bên trong sảnh, muốn bắt rùa trong hũ.

Sắc mặt Lạc Vô Thư trở nên nghiêm trọng, nhưng lúc này hắn vẫn vô cùng tĩnh táo. Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một cái bàn tròn cách bậc thang Thăng Long không xa.

Mặc dù hắn không biết chức năng của cái bàn tròn đó, nhưng hắn có thể cảm nhận được trận pháp đang chuyển động ở bên trên.

“Đoành!”

Mười đoạn mạch bên trong cơ thể đều mở, truyền ra sức mạnh kinh khủng.

“Ầm!”

Hai chân Lạc Vô Thư đạp mạnh, mặt đất nơi sảnh đường đột nhiên nứt ra, lúc này hắn mới nhảy bật lên.

“Còn muốn trốn?"

Không ít người cười mỉa mai.

"Thật nực cười, còn muốn ngoan cố phản kháng sao?”

Đám đông xung quanh bắt đầu xúm lại vây bắt hắn, nhưng đồng thời, họ cũng đề phòng lẫn nhau. Vị trí gia nhập Thiên Kiếm phái chỉ có một, họ vẫn chưa biết ai có thể gặm được cục thịt béo Lạc Vô Thư.

Lạc Vô Thư trực tiếp nhảy lên trên bàn tròn, dùng chân đá ngang ra. Một nguồn sức mạnh kinh khủng tràn ra, không khí xung quanh đều bị chấn động.

Lúc này, sắc mặt của mười mấy người nhìn theo hướng bàn tròn lập tức biến đổi. Uy lực cú đá của Lạc Vô Thư mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng họ không hề sợ hãi. Lạc Vô Thư chỉ có một người, còn bọn họ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không thể bắt được hắn sao?

“Đoành!”

Những người này bắt đầu vận linh khí từ trong khí phủ, thi triển những thủ pháp của riêng họ, chuẩn bị đối phó với Lạc Vô Thư.

“Bùm bùm bùm…”

Âm thanh va chạm kinh hoàng lần lượt vang lên. Sau đó, từng người bị hất bay ra phía sau. Uy lực của cú đá quả thật rất đáng sợ.

Lạc Vô Thư không hề dừng lại, trực tiếp xông lên bàn tròn.

Vô số người lập tức sững sờ.

Hắn đang làm gì vậy?

Hắn điên rồi sao?

Đó chính là ...