Chương 11: Gϊếŧ ngay tại chỗ!

Tạ Vô Kỵ mặc y phục gấm vóc lộng lẫy, dung mạo tuấn tú, rất có khí chất quý tộc. Tuy nhiên, loại khí chất này ở Thiên Kiếm phái cũng vô dụng.

Thiên Kiếm phái là thánh địa tu luyện mà vô số người khao khát, cho nên không phải có tiền là có thể gia nhập. Đó là điều hiển nhiên!

Hôm nay, Tạ Vô Kỵ cũng tới đây để tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn. Nhưng với buổi đánh giá hôm nay chỉ là hình thức mà thôi, Tạ Hiểu Yên đã giúp hắn lo lót quan hệ, chuẩn bị mọi thứ chu toàn.

Tạ Vô Kỵ đương nhiên không lạ gì Lạc Vô Thư, tên ở rể phế vật bị Tạ gia đuổi ra khỏi nhà. Nhưng hắn vô cùng bất ngờ khi thấy Lạc Vô Thư xuất hiện bên ngoài điện Long Môn.

"Lạc Vô Thư, tên ở rể phế vật nhà người đến đây làm gì?”

Tạ Vô Kỵ hét lên, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Ở nước Nguyên, địa vị người ở rể cực kỳ thấp. Còn đối với nam nhân mà nói, đó là sự chà đạp lên nhân phẩm, là hành vi trơ trẽn không thể làm. Mọi người nghe thấy Tạ Vô Kỵ xưng hô với Lạc Vô Thư như vậy, liền vô cùng hứng thú nhìn về phía Lạc Vô Thư, ánh mắt mang theo ý xem thường.

"Nhìn dáng vẻ đường hoàng, phong độ nhẹ nhàng như vậy, sao lại là tên khốn không biết xấu hổ như vậy chứ?"

“Có bộ da ngoài tốt như vậy, thế mà lại đi làm tên ở rể nhà vợ.”

Có người còn cười mỉa mai không hề che giấu.

Sau khi biết được Lạc Vô Thư là một tên ở rể phế vật, bọn hắn hoàn toàn không để Lạc Vô Thư vào mắt, chỉ xem người này như một đối tượng làm nền cho sự ưu việt của mình.

Tạ Vô Kỵ nhìn Lạc Vô Thư bị người khác chế nhạo, hắn cười cười rồi tiếp tục nói:

“Chư vị có lẽ không biết hắn cho lắm, nhưng ta hiểu hắn rất rõ. Lạc Vô Thư không chỉ là một tên ở rể, mà hắn còn bị nhà vợ đuổi ra khỏi cửa vì dám giở trò đồϊ ҍạϊ với nha hoàn trong phủ.”

Có lẽ Tạ Vô Kỵ sợ người khác không nghe thấy, nên hắn nói rất lớn tiếng, để những lời này truyền đến tai mọi người.

Hiển nhiên, rất nhiều người phẫn nộ.

“Hừ!”

“Tên ở rể phế vật này cũng quá vô sỉ rồi! Thèm gái thì đi Di Hồng Viện đi! Không ngờ ngươi dám làm chuyện không biết xấu hổ như vậy."

“Ở rể đã đủ mất mặt rồi, hóa ra lại là tên ở rể không ai thèm.”

"Loại người này quả là nỗi sỉ nhục đối với nam nhân chúng ta."

Nhìn thấy cảnh này, Tạ Vô Kỵ gật đầu hài lòng, đây chính xác là những gì hắn muốn thấy. Tạ Vô Kỵ bước đến chỗ Lạc Vô Thư, vênh váo tự đắc nói:

“Tên phế vật chết tiệt, ngươi bị điếc à? Lão tử hỏi ngươi tới đây làm gì? ”

Lạc Vô Thư khẽ cau mày, hắn không có khúc mắc gì với Tạ Vô Kỵ, chỉ là từng gặp hắn một lần duy nhất.

“Bốp!”

Lạc Vô Thư không nói nhiều lời, vung bàn tay về phía Tạ Vô Kỵ. Hắn mặc kệ có hay không có khúc mắc, nếu đối phương đã muốn cưỡi lên trên đầu mình ngồi, hắn cần gì phải lưu tình.

Ầm!

Tạ Vô Kỵ bị tát văng ra, lập tức ngã xuống đất như chó chết. Những người ở quảng trường lúc này vô cùng sửng sốt.

Đây có thật là tên ở rể phế vật không? Sao tên bỏ đi như hắn lại dám đánh người bên ngoài điện Long Môn?

"Ngươi..."

Sắc mặt Tạ Vô Kỵ trở nên dữ tợn, đánh đổi hình tượng của mình mà chửi đổng:

“Tên phế vật chết tiệt, ngươi dám..."

Hắn chưa kịp nói xong, thân ảnh Lạc Vô Thư đột nhiên biến mất tại chỗ, chớp mắt, hắn xuất hiện trước mặt Tạ Vô Kỵ, vung tay tát hắn thêm lần nữa.

“Chát!”

Tạ Vô Kỵ lại bị tát văng ra. Mọi người chứng kiến cảnh này xong liền khϊếp sợ nhìn về phía Lạc Vô Thư. Cú tát đầu tiên thì còn có thể là đánh lén, nhưng cú tát thứ hai chắc chắn là do thực lực của hắn.

Lạc Vô Thư thừa sức đè bẹp Tạ Vô Kỵ.

Lúc này, bọn hắn có chút nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tạ Vô Kỵ.

Một người như vậy liệu có phải là tên ở rể không ai thèm không? Hắn có nhìn lầm rồi không?

“Làm càn!”

Một giọng nói phát ra từ điện Long Môn. Sau đó, một bóng người trung niên bước ra khỏi sảnh Tòng Long. Người nọ nhìn Lạc Vô Thư, đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực nặng nề, xuất phát từ khí đế cảnh giới cường thịnh.

“Xin chào Lý trưởng lão!"

Mọi người bên ngoài sảnh cúi đầu chào, chỉ có Lạc Vô Thư vẫn bình thản đứng tại chỗ, không nói lời nào. Đường đường Đan Đế uy nghiêm, cho dù là giáo chủ của Thiên Kiếm phái có đứng ở đây cũng không đủ tư cách khiến hắn cúi chào, chứ đừng nói đến là một tên trưởng lão ngoại môn.

"Tên ngươi là Lạc Vô Thư?”

Lý trưởng lão nhìn Lạc Vô Thư, thấy hắn gật nhẹ tỏ vẻ đáp lại. Ngay lập tức, ông ta lập tức nhíu mày khó chịu, hét lên:

"Lạc Vô Thư, ngươi biết tội của ngươi chưa?”

Lạc Vô Thư đáp.

“Ta không biết!"

"Haha!"

Ánh mắt Lý trưởng lão dần dần trở nên lạnh lùng.

"Vậy thì để lão phu nói cho ngươi biết, bên ngoài sảnh Long Môn, không có sự chấp thuận của ta, tự ý động thủ chính là xem thường Thiên Kiếm phái, đại nghịch bất đạo.”

“Là tội đáng chém!”

Tạ Vô Kỵ nghe Lý trưởng lão nói xong, hắn đứng trực tiếp cười phá lên.

“Đồ vô dụng, dám khıêυ khí©h lão Tử, mau thả ta ra...”

Tạ Vô Kỵ chưa kịp nói xong, Lạc Vô Thư lại xuất hiện trước mặt hắn, tung ra một cú đấm.

Tạ Vô Kỵ cuối cùng cũng có đề phòng, tám đoạn kinh mạch bên trong cơ thể mở ra, linh khí bên trong khí phủ rung động điên cuồng, dồn hết sức lực, bộc phát ra ngoài theo cú đấm.

“Ầm!”

Song quyền chạm nhau!

Lập tức, có một tiếng vang răng rắc truyền ra. Đó là tiếng xương của Tạ Vô Kỵ bị vỡ vụn thành từng phần do uy lực của cú đấm của Lạc Vô Thư. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Tạ Vô Kỵ:

“Còn phát ra âm thanh nữa, lão tử sẽ gϊếŧ ngươi."

Nói xong, ánh mắt của hắn quay đi, bình tĩnh nhìn Lý trưởng lão, giống như chưa từng xảy ra việc gì.

Vào lúc này, sắc mặt Lý trưởng lão vô cùng lạnh lẽo, trong mắt còn hiện lên một tia sát ý. Cấp trên có báo cho ông ta phải thu nhận Tạ Vô Kỵ vào Thiên Kiếm phái, nhưng nếu hắn bị Lạc Vô Thư gϊếŧ ở đây thì ông ta sao có thể hoàn thành việc này suôn sẻ được.

“Dám ra tay hành hung trước mặt lão phu, Lạc Vô Thư, ngươi không chuyện gì không dám làm mà!”

Lý trưởng lão quát to một tiếng, trên người hắn phát ra một cỗ khí tức cường đại hướng về Lạc Vô Thư, như muốn bắt hắn phải quỳ xuống phục tùng.

Tuy nhiên, Lạc Vô Thư vẫn bất động, nhìn thẳng vào đối phương và nói:

"Lý trưởng lão đây là có ý gì, ông đối đãi với công thần của Thiên Kiếm phái như vậy hay sao?"

“Công thần?”

Không chỉ Lý trưởng lão mà tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Lạc Vô Thư thậm chí còn không phải là đệ tử của Thiên Kiếm phái, hắn có công lao gì chứ?

"Tạ Vô Kỵ biết hôm nay là thời điểm khảo hạch của Thiên Kiếm phái, nhưng hắn lại lớn tiếng la lối, làm nhiễu loạn trật tự ở đây, quả thực không để Thiên Kiếm phái vào mắt. Còn ta sắp trở thành đệ tử của Thiên Kiếm phái, nên đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ thể diện của Thiên Kiếm phái, dạy cho những kẻ bất kính này một bài học.”

Lạc Vô Thư nhẹ giọng nói, quyền uy kinh người.

"Ngươi tới tham gia khảo hạch, lão tử cũng vậy, ngươi và ta có cái gì khác biệt? Ngươi xứng dạy dỗ lão tử sao?"

Tạ Vô Kỵ quát. Hắn không tin, Lạc Vô Thư thật sự dám ra tay gϊếŧ mình trước mặt Lý trưởng lão.

"Có gì khác biệt?"

Thân ảnh của Lạc Vô Thư lóe lên trước khi lao đến Tạ Vô Kỵ.

"Ta sắp trở thành đệ tử của Thiên Kiếm phái, còn ngươi trở thành ngươi chết, ngươi nói xem có gì khác biệt?”

Binh!

Lạc Vô Thư tung thêm một quyền nữa, trực tiếp gϊếŧ Tạ Vô Kỵ ngay tại chỗ. Trong một khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường dường như rơi vào im lặng chết chóc.

......