Chương 38: Đầu Độc 1

Không, không chỉ có Mạch gia mà còn có cả đứa con gái lớn do Bạch lão cha và thê tử đã mất sinh ra, Vương thị đều không thích. Chẳng qua là cô con gái cả kia đã được gả đi xa từ lâu, khiến bà ta thấy bớt chướng mắt đi phần nào.

Có lẽ là vì trong lòng Bạch lão cha luôn nhớ về thê tử Lý thị đã mất, ngay cả đêm tân hôn cũng không chịu đến viên phòng với bà ta, điều ấy khiến Vương thị căm hận tất cả những ai có quan hệ huyết thống với Lý thị.

Bà ta chỉ ước rằng những người này cũng đoản mệnh chết sớm như Lý thị, sau đó tất cả mọi thứ, bất kể là tâm tư của Bạch lão cha hay là gia sản của ông ấy đều sẽ thuộc về Vương thị và nhà bà ta! Thế nên là... ba đứa oắt con ti tiện kia cũng nên chết đi là vừa.



Vào một đêm đông, gió bắc gào thét, mây đen che khuất mặt trăng, một bóng đen đi vòng qua sân trước nhà Mạch Tuệ, đi quanh cái giếng nhà nàng xem xét một vòng sau đó lập tức lủi vào rừng trúc cách đó không xa, biến mất không còn bóng dáng...

Cách tết khoảng chừng bốn ngày, Mạch Tuệ nghĩ đến việc dọn dẹp nhà cửa, thu dọn hết những món đồ cũ lại, cất đi, sau đó thay sang một chiếc chăn bông mới vừa to vừa ấm áp.

Nhìn làn da khô khốc của đệ đệ và muội muội, Mạch Tuệ quyết định đun một ít nước nóng để cả ba cũng tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó sẽ thay sang bộ quần áo mùa đông mà nàng đã mua lúc trước.

Nước trong vại đã thấy đáy, Mạch Tuệ xách chiếc thùng gỗ đi ra khỏi cửa từ góc tường phía bắc đến cái giếng ở sân sau để xách hai thùng nước. Đây là cái giếng do Mạch Thạch Đầu đào khi còn sống để tiện lấy nước phục vụ cho sinh hoạt, từ đó đến nay Mạch gia vẫn dùng cái giếng này.

Hai huynh đệ Hùng Đại Hùng Nhị sống ở phía bên kia rừng trúc cũng dùng nước trong giếng này để tưới tắm khi họ cày ruộng ở gần đó.

Mạch Tuệ xách nước về để ở trong sân, nàng còn chưa kịp mang vào nhà bếp thì Mạch Cốc và Mạch Lạp đã chạy ào từ ngoài về, cả hai đang nóng bức, vội vã cầm gáo múc nước trong thùng gỗ, uống ừng ực.

Mạch Tuệ tức giận mắng: "Cả hai vừa chạy xong, đang nóng không thể uống nước lạnh được."

Mạch Cốc dùng tay áo lau miệng, cười nói: "Không sao đâu a tỷ, nước vào bụng rồi cũng sẽ nóng thôi."

Mạch Tuệ lắc đầu một cái, đang định vào bếp lấy vại nước ra rửa, ai ngờ nàng vừa mới quay người đi được hai bước đã nghe thấy Mạch Cốc kêu lên "ôi" một tiếng, sau đó ngã "phịch" xuống đất. Mạch Tuệ quay đầu lại thì thấy Mạch Lạp cũng đang ôm bụng ngã lăn ra đất.



"Làm sao thế này!"

"A, a tỷ..."

Mạch Tuệ vội vàng chạy tới kiểm tra, trên gương mặt của Mạch Lạp và Mạch Cốc hiện lên vẻ đau đớn, cả hai ôm bụng co giật không ngừng.

"Có phải là do uống nước lạnh nên bị đau bụng rồi không?"

Mạch Tuệ vừa dứt lời đã nhìn thấy môi của đệ đệ muội muội tím tái, miệng liên tục sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược cả lên, lộ ra toàn lòng trắng. Kiểu này là trúng độc rồi!

"Lạp Nhi, Tiểu Cốc!"

Mạch Tuệ sợ hãi đến nỗi không biết phải làm sao, nàng vừa định chạy ra ngoài gọi người đưa đại phu đến giúp, đột nhiên bước chân thoáng khựng lại.

Nàng bỗng nhớ tới chuyện hệ thống từng tặng cho nàng một viên giải độc đan làm phần thưởng. Thế là nàng vội vã lấy nó ra khỏi hộp thư, dùng nước sạch trong phòng bếp hòa cho tan ra, sau đó rót cho đệ đệ muội muội mỗi người nửa bát.

Trong lòng Mạch Tuệ nóng như lửa đốt, nàng không biết cả hai trúng độc gì, giải độc đan này có tác dụng hay không. Sau khi cho cả hai uống xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài.

Tôn Nhị Ngưu đang vác cuốc chuẩn bị ra đồng, lúc đi ngang qua sân Mạch gia, thấy cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Tuệ nha đầu lao ra ngoài với dáng vẻ sốt sắng, ngã nhào xuống ngay trước mặt hắn ta.

"Muội bị sao thế này?" Tôn Nhị Ngưu ném phắt cái cuốc đi vội vã chạy lại đỡ nàng dậy.

"Mau, huynh mau đi tìm đại phu!" Mạch Tuệ nắm chặt lấy tay hắn ta, sốt ruột gào lên.